TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Biết số phận cô, biết cô khổ sở, biết cô đã lang thang bao nhiêu nơi. Lại càng biết sau tất cả, cô vẫn mạnh mẽ kiên cường. Chính vì vậy, lại càng thấy đau lòng hơn.

Huống chi giữa họ về sau còn phải cùng nhau diễn một vở kịch, đó là nhiệm vụ của nàng khi đến thế giới này.

“Vậy… cũng may là hôm qua em ngủ ở con đường này.”

Chu Thanh Lang lí nhí nói, nếu là ngủ ở con phố khác, chẳng phải sẽ không gặp được chị sao? Nhỡ đâu bị người khác nhặt đi mất thì làm sao?

Lời lẩm bẩm đó không thoát khỏi tai Hạ Vãn Song, khiến nàng bật cười thành tiếng.

“Lang Lang, sao em lại đáng yêu như vậy chứ.”

Hạ Vãn Song nâng mặt cô lên sau khi được tắm rửa sạch sẽ, mới nhìn ra đây thật sự là một cô bé rất xinh xắn. Đường nét gương mặt vốn đã tinh xảo, chỉ vì lang thang màn trời chiếu đất mà gầy gò vàng vọt. Nhưng đôi mắt kia vẫn rất đẹp.

Chu Thanh Lang được khen đến mức đơ mặt, biết lời mình vừa nói bị nghe thấy nên có hơi ngượng. Nhưng thấy Hạ Vãn Song cười, cô lại càng thêm mơ màng ngơ ngác.

Hạ Vãn Song giúp cô mặc quần áo. Tuy tay áo hơi rộng, nhưng vẫn có thể tạm treo được trên vai, không đến mức bị tuột ra.

“Chỗ kia là phòng ngủ, em ngủ ở đó. Đây là phòng cũ của chị, em cứ ở phòng ngủ chính trước đi, chăn ga ở phòng cũ còn chưa thay đâu.”

Hạ Vãn Song chỉ hai căn phòng, ý bảo Chu Thanh Lang vào phòng chính mà nghỉ.

“Vậy còn chị thì…”

“Chị trước tiên phải xử lý cái áo khoác cho em.”

Tuy áo của Chu Thanh Lang rất bẩn, nhưng là người giỏi việc nhà lại quen tằn tiện như cô giáo Hạ thì không nỡ bỏ. Cái áo đó vừa người cô, mà hiện tại nàng cũng không có tiền mua mới. Dù có rách thì cũng có thể vá lại, vẫn dùng được.

Chu Thanh Lang nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, có hơi sững người, cảm thấy như đang mơ.

Cô véo mạnh một cái vào tay mình cơn đau nhói khiến cô bật cười.

Tất cả những điều này… là thật.

Vừa cười, nước mắt lại chảy xuống. Chu Thanh Lang rúc người, đầu vùi giữa hai đầu gối. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, in xuống sàn một bóng người mảnh khảnh.

Khi nghe thấy tiếng bước chân, Chu Thanh Lang vội lau mặt, giả vờ như đang nhìn ảnh treo trên tường.

“Đó là ba mẹ chị.”

Hạ Vãn Song thấy cô đang nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường thì cất lời.

“Bọn họ… đều không còn nữa sao?”

Chu Thanh Lang nhớ Hạ Vãn Song từng nói nhà chỉ còn mình nàng, vô thức hỏi ra rồi mới thấy hối hận.

“Ừ, ba chị đã mất rồi. Mẹ chị thì… chị cũng không biết bà đang ở đâu, bà bị lạc.”

“Chị đừng buồn… ít nhất ba mẹ chị đã rất yêu thương chị.”

Chu Thanh Lang vụng về an ủi, sợ mình nói sai điều gì.

Hạ Vãn Song vừa định trả lời, thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Song Song, Song Song mở cửa…”

Là giọng dì Khương.

“Ra liền đây.”

Hạ Vãn Song lên tiếng đáp, vội vàng xỏ dép lê rồi chạy ra cửa.

“Có chuyện gì vậy dì?”

Hạ Vãn Song nhìn Khương Uyển đang đứng trước mặt, vẻ mặt đầy thắc mắc.

“Lúc nãy dì đi mua đồ ăn, nghe người ta nói con dẫn một đứa bé lang thang về nhà hả?”

“Em ấy không có ba mẹ, con cũng không có ba mẹ, nên con mang em ấy về thôi.”

Trẻ con nói chuyện thì không cần nhiều logic, chỉ cần có một lý do là đủ khiến mọi việc nghe rất hợp lý. Hạ Vãn Song dùng giọng trẻ con tự nhiên trả lời, khiến Khương Uyển nhất thời nghẹn lời.

“Nhưng mà Song Song à, chăm sóc người khác không phải chuyện đơn giản như vậy đâu. Con đã mang con bé về nhà thì con bé là trách nhiệm của con đấy.”

Khương Uyển vừa nói, ánh mắt vừa nhìn sang cô bé từ trong phòng đi ra.

Cô bé gầy gò nhỏ nhắn, mặt mày không có chút thịt, đôi mắt lại rất to, con ngươi đen lay láy, thoạt nhìn có vẻ chín chắn hơn tuổi.

Nhưng thấy là bé gái chứ không phải bé trai, Khương Uyển cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Lang Lang, sao em lại ra ngoài vậy? Dì, đây là Lang Lang. Lang Lang, đây là dì Khương.”

Hạ Vãn Song giới thiệu hai người với nhau, cười nhẹ với Chu Thanh Lang, rồi quay sang Khương Uyển nói: “Dì yên tâm đi, con sẽ chăm sóc tốt cho Lang Lang.”

“Nhưng mà con cũng chỉ là một đứa trẻ thôi mà. Thôi, dì không nói nữa. Chiều qua nhà dì ăn cơm nhé, dì mua sườn về hầm canh rồi.”

Khương Uyển biết nói nhiều với trẻ con cũng vô ích, huống chi không thể mặt lạnh ép bé gái này rời đi. Một đứa nhỏ như vậy thì có thể đi đâu được chứ.

“Vâng ạ, cảm ơn dì.”

“Ngoan lắm.”

Khương Uyển xoa đầu Hạ Vãn Song, rồi mỉm cười nhẹ nhàng với Chu Thanh Lang.

Khi đóng cửa lại, Khương Uyển vừa bước vào nhà vừa tính toán trong đầu xem làm sao lo được cơm nước cho ba đứa trẻ.

Hạ Vãn Song không biết Khương Uyển đang nghĩ gì, đóng cửa xong liền quay sang hỏi Chu Thanh Lang có đói không.

Chu Thanh Lang lắc đầu. Giờ cô không ăn nổi gì cả.

“Vậy đến giúp chị dọn mấy cái ly nha.”

Những chiếc ly đã phơi khô đặt trên bàn ăn, Hạ Vãn Song bảo Chu Thanh Lang phụ dọn một chút.

Sau đó, nàng cuộn lại chăn màn đã được giặt sạch và bỏ vào túi, rồi đặt túi qua một bên. Nàng nhón chân bê rổ trái cây ra.

Chu Thanh Lang tò mò đi theo phía sau, nhìn Hạ Vãn Song leo lên ghế để với lấy trái cây.

“Lang Lang, há miệng nào.”

Chu Thanh Lang theo phản xạ há miệng, liền bị Hạ Vãn Song nhét vào một quả dâu lạnh ngắt.

Cắn một miếng, vị chua ngọt tràn đầy trong miệng khiến cô ngẩn ra.

“Lang Lang, ngọt không?”

“Ngọt.”

Chu Thanh Lang gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng long lanh.

12

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.