TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Chu Thanh Lang vẫn còn cầm túi hủ tiếu xào trong tay, lúc rời khỏi phòng khám cũng không quên mang theo. Gương mặt cô bé lộ rõ vẻ vừa mong chờ vừa ngập ngừng.

“Nhà chị chỉ có một mình chị, nên em không cần lo sẽ có ai xua đuổi đâu.” Hạ Vãn Song nhẹ giọng nói rồi lại giơ tay ra. Thấy Chu Thanh Lang rụt rè nắm lấy, nàng liền mỉm cười.

Nàng dắt Chu Thanh Lang về nhà, lên lầu ba, đứng trước cửa phòng rồi móc chìa khóa ra mở cửa.

“Thay dép lê đi nhé, chị sẽ đưa em đi gội đầu và tắm rửa một cái, sạch sẽ rồi mới mau khỏe lại được.”

Chu Thanh Lang gật đầu, lúc đi ngang qua phòng khách thì ánh mắt tò mò nhìn mấy cái ly và chai đặt trên bàn ăn.

“Cái đó cứ để tạm ở đó đã, em vào phòng tắm trước đi, chị đi tìm đồ mặc cho em.”

Hạ Vãn Song nhận lấy túi hủ tiếu và thuốc trong tay Chu Thanh Lang, đặt lên bàn trà, chỉ hướng phòng tắm rồi đi vào phòng ngủ tìm quần áo nguyên chủ để lại.

Chu Thanh Lang len lén nhìn quanh căn nhà, tò mò với mọi thứ nhưng không dám sờ hay đυ.ng vào cái gì, chỉ đứng yên trong phòng tắm đợi.

Hạ Vãn Song quay lại với một bộ đồ ngủ và đồ lót, gõ cửa phòng tắm.

“Cởi đồ ra đi, để chị gội đầu trước, rồi sẽ tắm cho em.”

Chu Thanh Lang tay đặt lên áo, còn hơi ngượng, nhưng bị Hạ Vãn Song véo má một cái thì ngoan ngoãn cởϊ áσ bẩn ra đặt sang một bên.

Lúc nhìn Chu Thanh Lang, Hạ Vãn Song đã đoán cô bé rất gầy, nhưng đến khi thật sự thấy rõ xương sườn hiện lên thì mới biết gầy đến mức nào. Nàng âm thầm tự nhủ sau này phải bồi bổ cho cô thật tốt.

Trên người Chu Thanh Lang rất bẩn, tóc còn rối và dính bẩn, xử lý cũng không dễ dàng.

“Chải tóc lúc đầu có thể hơi đau, cố gắng chịu một chút nhé.”

Chu Thanh Lang “ừ” một tiếng bằng giọng mũi, rồi lặng lẽ để mặc Hạ Vãn Song giúp mình chải đầu.

Hạ Vãn Song rất kiên nhẫn, dùng lược mịn chải từng chút một, vừa chải vừa quan sát xem tóc có rận hay không.

Cũng may là tuy tóc rối và bẩn thật, nhưng không có rận hay chấy. Có lẽ vì Chu Thanh Lang mới trốn khỏi viện phúc lợi chưa lâu, chưa đến mức lang thang quá dài ngày.

Chải đầu xong, Hạ Vãn Song gội sạch tóc cho cô bé hai lần, đến khi xác định đã sạch sẽ mới hài lòng xoa đầu cô.

“Tóc hơi dài đấy, lát nữa chị cắt cho em một chút nhé.”

Cô giáo Hạ là người có kỹ năng thủ công đạt max level lên tiếng. Tuy là giáo viên cấp hai, nhưng Hạ Vãn Song từ trước đến giờ rất khéo tay, từ may vá đến cắt giấy đều giỏi, cắt tóc cũng không phải ngoại lệ.

“Ừm.” Chu Thanh Lang lần đầu tiên mở miệng nói một từ, đứng lên để Hạ Vãn Song giúp mình tắm rửa.

“Em còn chưa nói tên cho chị biết đấy.”

“Chu Thanh Lang.” Chu Thanh Lang nói tên mình thật rõ ràng, từng chữ nặng và chuẩn.

“Thanh là tiếng thanh, Lang là chữ vương và chữ lương.”

Cô bé nói liền một mạch, giọng trẻ con lảnh lót, ánh mắt nhìn vào mấy viên gạch trắng trong phòng tắm, nhớ về chuyện rất xa xưa.

A bà từng nói, bà nhặt được cô trong một thùng rác.

Ban đầu không phát hiện ra, vì lúc ấy cô không hề khóc. A bà ôm cô về nhà, còn tưởng cô là trẻ câm bẩm sinh.

Sau này cô đầy hơi, khó chịu lắm mà vẫn không khóc nổi, khiến a bà lo quá phải ôm cô đi khám bác sĩ. Chỉ đến lúc vào bệnh viện cô mới khóc, tiếng khóc khiến a bà mừng đến rơi nước mắt.

Lúc đó bác sĩ hỏi tên, a bà bảo bác sĩ đặt giúp một cái.

Bác sĩ nói, đứa nhỏ này khóc còn trong trẻo lắm, “Lang” là tiếng vang như vàng đá va vào nhau, nên đặt là “Thanh Lang”.

A bà họ Chu, thế là lấy họ đó luôn, thành Chu Thanh Lang. A bà còn hay cười nói may mà gặp bác sĩ có văn hóa, chứ nếu không thì bà đã đặt tên là… Chu Nhị Nha rồi.

Chu Thanh Lang nhớ lại chuyện cũ, khoé miệng khẽ cong lên, nhưng rồi lại nghĩ đến việc a bà đã mất, bản thân thì đang ở một nơi xa lạ, khuôn mặt lại trở nên ảm đạm.

“Tên của em nghe thật hay.”

Hạ Vãn Song khen ngợi, vừa giúp Chu Thanh Lang lau lưng bằng khăn tắm.

“Tên của chị cũng rất dễ nghe.”

Hạ — Vãn — Song.

Chu Thanh Lang lặp lại trong miệng, chẳng hiểu sao trong lòng bỗng thấy vui vui.

Chắc là bà cũng sẽ vui, vì mình đã gặp được một người tốt.

“Nâng tay lên nào, chị giúp em kỳ sạch thêm lần nữa nha.”

Chu Thanh Lang phối hợp giơ tay lên, im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: “Tại sao… tại sao chị lại tốt với em như vậy?”

Được chữa bệnh, ăn cơm, tắm rửa những điều đó trước đây ngay cả nghĩ, Chu Thanh Lang cũng không dám.

“Em còn nhỏ như vậy, mà chị thì có khả năng giúp em, nên chị sẽ giúp.”

“Nếu hôm nay người chị gặp không phải là em, chị cũng sẽ như vậy sao?”

Chu Thanh Lang ngẩng đầu nhìn Hạ Vãn Song, đôi mắt đen nhánh như viên ngọc trai.

“Có lẽ là vậy.”

Hạ Vãn Song không chắc chắn rằng bản thân sẽ luôn giúp tất cả mọi người mình gặp. Nếu hôm nay là một đứa bé ăn xin khác, nàng có thể sẽ cho chút đồ ăn, có thể sẽ giúp tiền thuốc men, nhưng chắc chắn sẽ không mang về nhà.

Dù sao thì lòng tốt cũng không thể đem ra tiêu xài tùy tiện mỗi quyết định đều có cái giá riêng.

Hạ Vãn Song hiện tại không có đủ điều kiện cũng như ý định nuôi dưỡng một đứa trẻ xa lạ.

Suy cho cùng, có lẽ là vì đứa bé này chính là Chu Thanh Lang.

14

0

2 tháng trước

23 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.