0 chữ
Chương 16
Chương 16
Hạ Vãn Song cũng không nhịn được, ăn một quả dâu tây. Vị chua ngọt, quả lại to, ăn ngon đến mức nàng phải nheo mắt lại vì sung sướиɠ.
Sau đó, nàng cắm điện máy ép trái cây, bắt đầu bỏ dâu tây vào để ép.
“Chị đang làm gì vậy?”
“Ép nước. Tức là biến cái này thành nước, uống rất ngon.”
Hạ Vãn Song không cho hết dâu tây vào một lượt mà chỉ ép một ít, làm thành một ly nước trái cây đặc. Như vậy mới đảm bảo được hương vị, vì mỗi quả dâu chua ngọt khác nhau, nếu gặp quả quá chua sẽ không ngon.
Nàng cúi người lấy đường cát trắng từ trong tủ ra, thêm một lượng vừa đủ vào cùng với nước, rồi đậy nắp máy lại để bắt đầu ép.
Chu Thanh Lang tò mò nhìn máy ép chuyển động, đôi mắt sáng long lanh.
“Lang Lang, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sắp 7 tuổi.”
Chu Thanh Lang nhớ rất rõ vì mỗi năm bà đều tổ chức sinh nhật cho cô. Sinh nhật được lấy theo ngày bà nhặt được cô về. Dù nhà không khá giả, mỗi năm đến ngày ấy, bà vẫn ráng dành dụm tiền mua cho cô thứ gì đó ngon để ăn, dù chỉ là một cây kẹo cũng khiến cô vui lắm rồi.
“Vậy chị lớn hơn em 3 tuổi, chị 10 tuổi, chị tuổi con heo, còn em là con hổ.”
Chu Thanh Lang nhìn Hạ Vãn Song, ánh mắt bình tĩnh, thật sự có vài phần giống một “tiểu lão hổ”.
Tiếng máy ép kêu “ong ong”, Hạ Vãn Song lắc chân đắc ý vừa làm vừa hừ hai tiếng “lão hổ”.
Dâu được ép làm hai lần, sau khi lọc qua lưới, nước dâu đỏ hồng trong suốt được đổ ra chén, nhìn đã thấy mát mẻ giải nhiệt.
Hạ Vãn Song múc một muỗng nếm thử, thấy hương vị không tệ. Không biết phải do trái cây ở Đồng Lí đều ngon hay không, nhưng dâu nàng mua vừa chua vừa ngọt, thêm việc để lạnh rồi mới ép nên vị càng ngon hơn.
Nàng rót một chén nhỏ nước dâu đưa cho Chu Thanh Lang uống, còn phần mình thì đổ phần nước còn lại vào một bình lớn sạch.
Nàng cũng ép thêm nước cam, rót cho Chu Thanh Lang một chén nhỏ, phần còn lại cũng được cất vào bình.
Sau khi chuẩn bị xong, Hạ Vãn Song bỏ các chai nước vào tủ lạnh để làm mát. Từ phía bếp vang lên tiếng nước chảy, nàng nghiêng đầu nhìn thì thấy Chu Thanh Lang đang đứng trên ghế nhỏ rửa chén, vẻ mặt nghiêm túc khiến Hạ Vãn Song thấy cực kỳ đáng yêu.
“Ôi trời ơi, nhóc con ngoan quá đi mất thôi…”
[Đọc được suy nghĩ của ký chủ - hệ thống kích hoạt…]
Hệ thống: [Song Song, tỉnh lại đi! Đó là tình địch! Tình địch đó.]
Hạ Vãn Song: “Thì sao nào? Dù gì cô bé cũng là nhóc con đáng yêu của tôi mà.”
Hạ Vãn Song đâu có giống nguyên chủ mà mê mệt mấy nhóc con, rồi lớn lên lại ôm mộng thầm yêu với người ta.
Hệ thống: [Nhưng sau này diễn kịch, chẳng phải cô sẽ giành nam chính với cô bé đó sao? Ký chủ, cô phải bình tĩnh.]
Cái gì mà giành nam chính thế này?
Hạ Vãn Song: “Thống thống à, tư tưởng của cậu nguy hiểm quá rồi đó. Tôi khuyên cậu nên tự tắt máy đi.”
Hệ thống: [Nhưng tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Dù sao Song Song à, cô đừng đặt quá nhiều tình cảm vào đây, sớm muộn gì chúng ta cũng phải rời đi.]
Hạ Vãn Song: “Vì trên đời không có cuộc vui nào kéo dài mãi, nên mới càng phải nghiêm túc sống từng khoảnh khắc.”
Hạ Vãn Song không tiếp tục đôi co với hệ thống nữa, mà loay hoay bỏ hủ tiếu xào cùng nước ép vào tủ lạnh, sau đó lấy vở bài tập từ trong cặp ra, bày lên bàn trà.
Đề luyện tập là của lớp ba tiểu học, đối với một người trưởng thành như Hạ Vãn Song thì chẳng có gì khó khăn cả.
“Lang Lang, em biết đọc chữ không?”
“Chỉ biết một chút thôi.”
Chu Thanh Lang thật ra rất thích học. Cô từng nhờ người dạy mình viết tên, còn hay nhặt những quyển sách giáo khoa người ta bỏ đi để đọc. Trước kia, bà từng nhặt được cho cô một quyển từ điển rách, đó chính là bảo bối mà cô quý nhất.
“Lại đây, chị dạy em học.”
Ba của nguyên chủ rất thích sưu tập sách, cho nên sách giáo khoa mấy năm trước của nguyên chủ đều không bị vứt đi, mà vẫn được cất trên giá sách. Hạ Vãn Song liền chạy vào thư phòng lấy mấy quyển lại, hứng thú dạy học bỗng dưng tăng vọt.
Ngoài ý muốn, Hạ Vãn Song phát hiện ra nền tảng của Chu Thanh Lang thật ra không tệ. Ghép vần và nhận mặt chữ tuy chưa trôi chảy, nhưng cũng biết được không ít.
“Lang Lang, trước đây em từng học qua sao?”
“Có một quyển từ điển, mỗi ngày em tự học.”
Chu Thanh Lang trước giờ chưa từng được ai khen ngợi trong chuyện học hành. Bà của cô cũng không biết chữ mấy, nhưng chưa bao giờ nói rằng biết chữ là vô dụng. Khi đi nhặt ve chai, bà còn để ý tìm sách cho cô. Có một năm sinh nhật, bà mang về cho cô một quyển vở và một cây bút đó là món quà tuyệt nhất mà cô từng nhận.
“Thật sự rất giỏi đó.”
Hạ Vãn Song không hề keo kiệt lời khen, cứ thế mà động viên, khiến cô bé càng thêm tự tin.
Sau khi dạy xong hết phần cơ bản của ghép vần, lại để cô ôn tập đến khi nhớ rõ và sử dụng được, thời gian cũng đã trôi qua hơn một tiếng rưỡi.
Sau đó, nàng cắm điện máy ép trái cây, bắt đầu bỏ dâu tây vào để ép.
“Chị đang làm gì vậy?”
“Ép nước. Tức là biến cái này thành nước, uống rất ngon.”
Hạ Vãn Song không cho hết dâu tây vào một lượt mà chỉ ép một ít, làm thành một ly nước trái cây đặc. Như vậy mới đảm bảo được hương vị, vì mỗi quả dâu chua ngọt khác nhau, nếu gặp quả quá chua sẽ không ngon.
Nàng cúi người lấy đường cát trắng từ trong tủ ra, thêm một lượng vừa đủ vào cùng với nước, rồi đậy nắp máy lại để bắt đầu ép.
Chu Thanh Lang tò mò nhìn máy ép chuyển động, đôi mắt sáng long lanh.
“Lang Lang, năm nay em bao nhiêu tuổi rồi?”
“Sắp 7 tuổi.”
“Vậy chị lớn hơn em 3 tuổi, chị 10 tuổi, chị tuổi con heo, còn em là con hổ.”
Chu Thanh Lang nhìn Hạ Vãn Song, ánh mắt bình tĩnh, thật sự có vài phần giống một “tiểu lão hổ”.
Tiếng máy ép kêu “ong ong”, Hạ Vãn Song lắc chân đắc ý vừa làm vừa hừ hai tiếng “lão hổ”.
Dâu được ép làm hai lần, sau khi lọc qua lưới, nước dâu đỏ hồng trong suốt được đổ ra chén, nhìn đã thấy mát mẻ giải nhiệt.
Hạ Vãn Song múc một muỗng nếm thử, thấy hương vị không tệ. Không biết phải do trái cây ở Đồng Lí đều ngon hay không, nhưng dâu nàng mua vừa chua vừa ngọt, thêm việc để lạnh rồi mới ép nên vị càng ngon hơn.
Nàng cũng ép thêm nước cam, rót cho Chu Thanh Lang một chén nhỏ, phần còn lại cũng được cất vào bình.
Sau khi chuẩn bị xong, Hạ Vãn Song bỏ các chai nước vào tủ lạnh để làm mát. Từ phía bếp vang lên tiếng nước chảy, nàng nghiêng đầu nhìn thì thấy Chu Thanh Lang đang đứng trên ghế nhỏ rửa chén, vẻ mặt nghiêm túc khiến Hạ Vãn Song thấy cực kỳ đáng yêu.
“Ôi trời ơi, nhóc con ngoan quá đi mất thôi…”
[Đọc được suy nghĩ của ký chủ - hệ thống kích hoạt…]
Hệ thống: [Song Song, tỉnh lại đi! Đó là tình địch! Tình địch đó.]
Hạ Vãn Song: “Thì sao nào? Dù gì cô bé cũng là nhóc con đáng yêu của tôi mà.”
Hạ Vãn Song đâu có giống nguyên chủ mà mê mệt mấy nhóc con, rồi lớn lên lại ôm mộng thầm yêu với người ta.
Cái gì mà giành nam chính thế này?
Hạ Vãn Song: “Thống thống à, tư tưởng của cậu nguy hiểm quá rồi đó. Tôi khuyên cậu nên tự tắt máy đi.”
Hệ thống: [Nhưng tôi chỉ nói sự thật thôi mà. Dù sao Song Song à, cô đừng đặt quá nhiều tình cảm vào đây, sớm muộn gì chúng ta cũng phải rời đi.]
Hạ Vãn Song: “Vì trên đời không có cuộc vui nào kéo dài mãi, nên mới càng phải nghiêm túc sống từng khoảnh khắc.”
Hạ Vãn Song không tiếp tục đôi co với hệ thống nữa, mà loay hoay bỏ hủ tiếu xào cùng nước ép vào tủ lạnh, sau đó lấy vở bài tập từ trong cặp ra, bày lên bàn trà.
Đề luyện tập là của lớp ba tiểu học, đối với một người trưởng thành như Hạ Vãn Song thì chẳng có gì khó khăn cả.
“Lang Lang, em biết đọc chữ không?”
“Chỉ biết một chút thôi.”
Chu Thanh Lang thật ra rất thích học. Cô từng nhờ người dạy mình viết tên, còn hay nhặt những quyển sách giáo khoa người ta bỏ đi để đọc. Trước kia, bà từng nhặt được cho cô một quyển từ điển rách, đó chính là bảo bối mà cô quý nhất.
“Lại đây, chị dạy em học.”
Ba của nguyên chủ rất thích sưu tập sách, cho nên sách giáo khoa mấy năm trước của nguyên chủ đều không bị vứt đi, mà vẫn được cất trên giá sách. Hạ Vãn Song liền chạy vào thư phòng lấy mấy quyển lại, hứng thú dạy học bỗng dưng tăng vọt.
Ngoài ý muốn, Hạ Vãn Song phát hiện ra nền tảng của Chu Thanh Lang thật ra không tệ. Ghép vần và nhận mặt chữ tuy chưa trôi chảy, nhưng cũng biết được không ít.
“Lang Lang, trước đây em từng học qua sao?”
“Có một quyển từ điển, mỗi ngày em tự học.”
Chu Thanh Lang trước giờ chưa từng được ai khen ngợi trong chuyện học hành. Bà của cô cũng không biết chữ mấy, nhưng chưa bao giờ nói rằng biết chữ là vô dụng. Khi đi nhặt ve chai, bà còn để ý tìm sách cho cô. Có một năm sinh nhật, bà mang về cho cô một quyển vở và một cây bút đó là món quà tuyệt nhất mà cô từng nhận.
“Thật sự rất giỏi đó.”
Hạ Vãn Song không hề keo kiệt lời khen, cứ thế mà động viên, khiến cô bé càng thêm tự tin.
Sau khi dạy xong hết phần cơ bản của ghép vần, lại để cô ôn tập đến khi nhớ rõ và sử dụng được, thời gian cũng đã trôi qua hơn một tiếng rưỡi.
14
0
2 tháng trước
5 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
