TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

“Em sao vậy? Có ổn không?”

Hạ Vãn Song thấy Chu Thanh Lang đau bụng đến khó chịu, liền hoảng hốt. Đồ ăn chắc không có vấn đề gì, nàng còn thấy dì chủ quán đang ăn món đó nữa mà.

Hệ thống: [Song Song, hình như cô bé bị bệnh rồi.]

Hạ Vãn Song định chạm vào Chu Thanh Lang thì bị cô hất tay ra.

Chu Thanh Lang quay đầu, ánh mắt có phần đề phòng và hung hăng.

Đầu cô choáng váng càng lúc càng dữ dội, đến nỗi chẳng còn thấy rõ bóng người trước mắt. Cô vừa trốn khỏi chỗ đó chưa lâu, nhất định không thể lại rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nữa.

Chu Thanh Lang tát khá mạnh, mu bàn tay Hạ Vãn Song đỏ cả lên, nhưng nàng không hề trách móc, ngược lại càng thấy thương hơn vì phản ứng đề phòng ấy.

“Em đừng sợ, chị sẽ không làm hại em.”

Hạ Vãn Song giữ tay cô lại, tay còn lại sờ trán.

“Trán em rất nóng, chắc bị sốt rồi. Chị đưa em đi khám bác sĩ nhé.”

Nàng đứng dậy, chìa tay ra với Chu Thanh Lang.

Bị bệnh sao?

Chu Thanh Lang ho khan hai tiếng, tự thấy hình như mình hiểu lầm Hạ Vãn Song, cúi đầu, có chút luống cuống.

“Đi nhanh lên, có thể em đang sốt thật đấy, trán rất nóng. Cũng tại chị không để ý, nếu không đã không cho em ăn món xào dầu mỡ này rồi.”

Lời Hạ Vãn Song nói đầy tự trách khiến Chu Thanh Lang thấy xót xa, ôm ngực, không biết diễn tả cảm giác này ra sao.

Khi đứng dậy, cô còn luyến tiếc nhìn hộp bún chưa ăn hết và chai nước khoáng mới uống được một ngụm. Cô muốn cúi xuống nhặt lên, nhưng lại lảo đảo suýt ngã.

“Để chị làm cho, em chỉ cần nắm tay chị là được.”

Hạ Vãn Song cúi người gom đồ lại, rồi tiện tay nhét chai nước vào túi. Dưới ánh nắng, hai bím tóc của nàng đung đưa, Chu Thanh Lang nhịn không được đưa tay khẽ chạm vào. Nhưng khi Hạ Vãn Song vừa đứng dậy, cô lập tức thu tay lại, giấu ra sau lưng, lặng lẽ mím môi cười.

Không xa có một phòng khám. Bác sĩ thấy một cô bé đỡ theo một đứa trẻ rách rưới bước vào thì thoáng ngạc nhiên.

“Bác sĩ, bác sĩ, xin giúp cháu xem em ấy bị sao, hình như em ấy khó chịu lắm, trán rất nóng, có phải sốt không ạ?”

“Để bác xem.”

Bác sĩ đeo găng tay, sờ trán Chu Thanh Lang, cau mày.

“Có vẻ sốt cao đấy, để đo nhiệt độ xem sao, chắc phải truyền dịch.”

“Dạ dạ, được ạ.”

Phòng khám lúc đó có vài người đang truyền nước. Chu Thanh Lang đứng im một chỗ, như một khúc gỗ gầy gò.

“Ngồi lên ghế đi, ờ… lấy cái này lót lên trước.”

Bác sĩ đưa cho Hạ Vãn Song một tờ báo.

Không thể trách ông cẩn thận như vậy, cô bé này thật sự trông rất bẩn thỉu, lại có mùi chua kỳ quái.

Hạ Vãn Song dẫn Chu Thanh Lang đến chỗ xa nhất, lót báo lên ghế rồi mới cho cô ngồi.

Chu Thanh Lang cảm kích nhìn nan6fg , muốn nắm tay mà không dám, trong lòng cứ lưu luyến cảm giác ấm áp ấy, cuối cùng chỉ dám nắm chặt góc áo.

Đo xong nhiệt độ - sốt cao.

Tối qua dính mưa, hôm nay lại phơi nắng, ăn uống thất thường, sống trong môi trường dơ bẩn, vi khuẩn khắp nơi, lại là một đứa trẻ nhỏ thể trạng yếu không bệnh mới là lạ.

“Đừng nhìn kim tiêm là không đau đâu, em nhắm mắt lại đi.”

Hạ Vãn Song nhẹ giọng an ủi, sợ Chu Thanh Lang sẽ sợ tiêm.

Thực ra Hạ Vãn Song không sợ bị tiêm, nhưng nàng cảm thấy nếu nhìn lúc tiêm thì lại càng đau hơn.

Chu Thanh Lang không quay đầu đi, chỉ ngơ ngác nhìn mu bàn tay mình bị xoa xoa, bôi một lớp thuốc mát lạnh, rồi kim tiêm chọc vào tay.

Đau đấy, nhưng cảm giác này lại rất chân thực.

“Đừng lộn xộn, không là sẽ bị sưng đấy. Truyền xong thì gọi tôi.” Bác sĩ dặn dò vài câu rồi quay sang chỗ bệnh nhân khác.

Những người trong phòng khám đưa mắt nhìn về phía họ. Hai cô bé trông thật lạ lẫm, mà có lẽ việc một đứa ăn mặc như ăn xin lại đến tiêm cũng là chuyện hiếm thấy.

Hạ Vãn Song không để ý đến ánh mắt của người khác, nàng chỉ nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay áp lên mu bàn tay của Chu Thanh Lang, lặng lẽ trấn an cô bé.

Chu Thanh Lang cúi đầu, sống mũi cay xè, nước mắt lưng tròng. Dù cố gắng kiềm nén, nước mắt vẫn rơi xuống.

“Sao vậy, đau lắm à?” Hạ Vãn Song phát hiện cơ thể Chu Thanh Lang đang khẽ run lên, liền nhẹ nhàng vỗ về tay cô bé.

Chu Thanh Lang khịt mũi, khẽ "ừm" một tiếng.

Hạ Vãn Song lấy ra hai tờ giấy từ trong túi, đưa tay lau nước mắt trên mặt Chu Thanh Lang.

“Chút nữa là hết đau rồi, tiêm xong uống thuốc là sẽ khỏe lại thôi.”

Mặt Chu Thanh Lang vốn đã bẩn, giờ vì nước mắt cùng bàn tay Hạ Vãn Song lau đi lau lại mà trông như một chú mèo con lem luốc.

Hạ Vãn Song bất giác nghĩ đến một chú mèo hoang, luôn phòng bị, đã chịu quá nhiều tổn thương nên dù khao khát hơi ấm vẫn cứ tự nhủ phải dừng lại, không được bước tiếp.

Sau khi truyền xong thuốc, Hạ Vãn Song lại đi lấy thuốc và chuẩn bị trả tiền, nhưng vừa sờ túi thì mới nhớ ra mình không mang đủ tiền.

Thuốc hết 21 tệ, mà toàn thân nàng chỉ lục ra được có 8 tệ 5 hào.

“Chú ơi, chú có thể đợi cháu một chút được không? Nhà cháu ở gần đây thôi, cháu sẽ lập tức chạy về lấy tiền đưa chú.”

“Được rồi, không cần đâu, chú biết ba cháu, ông ấy là người rất tốt, trước đây còn tặng trái cây cho chú nữa mà.”

Bác sĩ thở dài rồi phất tay cho qua.

“Cảm ơn chú nhiều lắm! Chú thật sự là người tốt.”

Hạ Vãn Song vội cảm ơn rối rít. Lúc này nàng thật sự đang thiếu tiền, ân tình này nàng không thể từ chối.

Ra đến cửa phòng khám, nhìn băng dán trên tay Chu Thanh Lang, Hạ Vãn Song xách thuốc, đưa tay ra phía cô bé.

“Về nhà với chị nhé.”

14

0

2 tháng trước

17 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.