TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

“Không sao đâu, xem chị làm gì nè…” Hạ Vãn Song khẽ đáp lại hệ thống, rồi quay đầu hét với theo: “Giữa trưa nhớ tới nha, chị mang cơm cho em ăn đó.”

Cô bé phía trước hơi khựng lại một chút, như do dự, khiến Hạ Vãn Song khẽ mỉm cười.

Hệ thống: [Song Song, lỡ như cô bé không quay lại thì sao?]

“Cô bé sẽ quay lại…” Hạ Vãn Song chắc chắn đáp. Bởi vì Chu Thanh Lang hiện giờ thật sự rất cần thức ăn.

Hạ Vãn Song vừa đi dọc đường vừa quan sát xung quanh, ghi nhớ lại từng cảnh vật. Lúc đi ngang qua sạp trái cây, nàng suy nghĩ một lúc rồi mua một túi dâu tây và vài quả cam.

Dâu tây một túi khoảng sáu đồng, cam thì rẻ hơn, tổng cộng hết hơn mười đồng.

Cộng thêm bữa sáng mất năm đồng, hôm nay nàng đã tiêu mất mười hai đồng. Lúc ra khỏi nhà mang theo hai mươi lăm đồng, giờ chỉ còn lại mười ba.

Lúc mua trái cây, nàng còn thấy một loại quả rất quen thuộc nhưng chưa muốn thử ngay nên chỉ lướt qua vài lần.

Xách trái cây về đến nhà, vừa mới uống được hớp nước thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Hạ Vãn Song chạy ra mở cửa, vừa thấy người trước mặt đã nở nụ cười: “Chào dì Khương!”

Dì Khương là hàng xóm bên cạnh, cũng là mẹ của nam chính Triệu Thiên Hàng. Dì là người rất tốt bụng. Thật ra dì có chìa khóa nhà này để phòng trường hợp khẩn cấp nhưng thường vẫn sẽ gõ cửa trước. Cũng là dì dạy nguyên chủ mỗi lần có người gõ cửa thì phải nhìn qua mắt mèo trước. Trong trí nhớ của Hạ Vãn Song, dì là một người phụ nữ dịu dàng, nên nàng rất có thiện cảm.

“Song Song dậy rồi à, dì mang bữa sáng cho con nè.”

Dì Khương trông có vẻ hơi mệt, nhưng khi nhìn thấy Hạ Vãn Song vẫn nở nụ cười hiền hòa.

“Cảm ơn dì, dì vừa mới về à?”

Hạ Vãn Song không nói là mình đã ăn rồi, nhận lấy tấm lòng của dì và quan tâm hỏi han.

“Ừm, hôm qua mưa to quá, dì ở lại công ty cả đêm. Hôm qua có sợ lắm không, anh có qua ở cùng không?”

“Anh có đến với con, mà con lớn rồi, không sợ đâu.”

“Song Song giỏi quá. Vậy dì về nhà đây, lát nữa qua nhà dì chơi nhé, xem TV với anh nha.”

“Vâng ạ.”

Hạ Vãn Song vẫy tay chào Khương Uyển, nhìn dì đi ra ngoài rồi sờ bụng mình.

Thật ra vừa rồi nàng chỉ mới ăn lưng lửng bụng, giờ mở hộp đồ ăn dì Khương mang tới thì thấy bên trong là một phần bánh cuốn.

Mắt Hạ Vãn Song sáng rực lên. Nàng rất thích món này, hồi trước dưới chung cư nhà nàng có một tiệm bán, ngày nào nàng cũng phải ăn mới chịu được.

Bánh cuốn có lớp vỏ mỏng dai, bên trong có trứng gà, thịt băm và rau xanh, ăn kèm với nước sốt thì thật tuyệt. Tuy nàng thích thêm một muỗng ớt cay, nhưng trẻ con thì không nên ăn cay, nên phần bánh cuốn dì Khương mang về là loại không cay. Ăn xong, Hạ Vãn Song xoa bụng rồi đi vào bếp.

Trong bếp có một cái máy ép nước hoa quả, là mẹ nguyên chủ mua, nhưng chỉ dùng có hai lần. Vì tinh thần của bà không ổn định, lúc bình thường lúc thất thường nên máy vẫn để yên đó từ lâu.

Hạ Vãn Song kéo một chiếc ghế nhỏ, trèo lên cẩn thận rửa sạch máy ép, sau đó đem tất cả trái cây đã rửa sạch xếp vào hộp, cho vào tủ lạnh để lạnh.

Làm xong xuôi, nàng mệt đến mức thở hổn hển, xoa trán lau mồ hôi. Nàng chợt nhớ đến hôm qua lúc dọn dẹp thấy một túi ly giấy vẫn còn hơn nửa túi.

Đó là loại ly nhựa trong suốt cỡ trung bình. Hạ Vãn Song lấy ra từng cái rửa sạch, đếm được tổng cộng 27 cái, chắc là đủ dùng.

Nàng xếp ly lên bàn ăn cho khô, rồi từ ngăn kéo phòng khách lấy ra hai chiếc ly cực to là ly ba của nguyên chủ mua để đem lên núi dùng. Đợi Hạ Vãn Song dọn dẹp đi đi lại lại xong hết thì đã hơn 40 phút trôi qua.

Nàng rửa mặt sạch sẽ, cầm chìa khóa sang gõ cửa nhà dì Khương.

Triệu Thiên Hàng chạy ra mở cửa, kéo tay Hạ Vãn Song vào nhà.

“Song Song, đoán xem anh đang giấu gì trong tay nào? Đoán đúng thì anh sẽ cho.”

Triệu Thiên Hàng giấu hai tay ra sau lưng, bắt nàng đoán.

“Bên này.”

Hạ Vãn Song chỉ tay vào tay trái của cậu bé, thấy cậu cười tươi rói.

“Đoán trúng rồi! Song Song giỏi thật đấy, lần nào cũng đoán đúng hết!”

Triệu Thiên Hàng lật tay trái ra, trong lòng bàn tay là một viên kẹo sữa.

“Cảm ơn anh nha.”

Hạ Vãn Song nhận lấy viên kẹo, rồi thấy Triệu Thiên Hàng đang nhét tay phải vào túi.

Chắc trong đó cũng có một viên kẹo nữa, nên dù đoán bên nào thì cũng sẽ được thưởng. Thế mà cậu bé vẫn diễn rất nhập vai, thật sự quá đáng yêu.

Hạ Vãn Song suýt chút nữa lại trỗi dậy tình mẫu tử, nhưng thấy Khương Uyển đi ra nên nàng nhanh chóng giấu biểu cảm trên mặt, chỉ nở nụ cười ngây thơ.

“Song Song đến rồi à, đi xem hoạt hình với anh con đi.”

“Ừm ừm, Hỉ Dương Dương sắp chiếu rồi đó, mau vào đi.”

Hạ Vãn Song ngồi lên sofa, bắt đầu xem Hỉ Dương Dương. Nhìn cậu bé nhỏ vui vẻ say mê xem hoạt hình, nàng cảm thấy niềm vui của trẻ con thật sự rất đơn giản. Mà phải nói, phim hoạt hình bây giờ cũng đẹp thật.

Sau khi Hỉ Dương Dương kết thúc, nàng lại xem tiếp Đại Lỗ Tai Đô Đô, rồi đến Cậu Bé Bọt Biển trên kênh hoạt hình thiếu nhi.

Khi Khương Uyển gọi hai đứa ra ăn cơm, nhìn thấy chúng ngồi ngay ngắn, mắt dán chặt vào màn hình TV, ánh mắt càng thêm dịu dàng.

14

0

2 tháng trước

7 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.