0 chữ
Chương 9
Chương 9
“Thiếu Nữ Tỏa Sáng 101” được ghi hình và phát sóng song song, kết hợp giữa hình thức livestream và ghi hình trước.
Tiến độ của chương trình hiện tại là vừa kết thúc màn trình diễn sân khấu đầu tiên và vòng đánh giá ca khúc chủ đề.
Cả ekip chương trình đã phải làm việc quần quật suốt một tuần, ngày ghi hình sân khấu đầu tiên phải đến ba, bốn giờ sáng mới kết thúc.
Mức độ vất vả của các thực tập sinh thì khỏi phải nói, chỉ có ba ngày để học hát và nhảy ca khúc chủ đề, để có thể giành được nhiều điểm hơn trong vòng đánh giá, nhiều người đã không ngủ không nghỉ mà ngâm mình trong phòng tập, từ lâu đã thấy hơi không chịu nổi.
May mắn là sau khi kết thúc vòng đánh giá ca khúc chủ đề, ekip chương trình đã thông báo tất cả thực tập sinh sẽ có hai ngày nghỉ ngơi.
Hôm nay vừa hay là ngày đầu tiên trong hai ngày nghỉ.
Vì việc ghi hình quá kiệt sức, nhiều cô gái đã chọn ở lại ký túc xá nghỉ ngơi.
Vì vậy, trên đường đi, Tả Hoan có thể cảm nhận rõ ràng rằng khuôn viên rộng lớn này thực ra hơi vắng vẻ.
Nhưng cũng có một số thí sinh rất chăm chỉ, ngay cả trong thời gian nghỉ ngơi này cũng không chịu lơ là.
Ví dụ như Liễu Ngọc Tư.
...
Theo trí nhớ của nguyên chủ, Tả Hoan trở về ký túc xá của mình.
Ký túc xá ba người rất rộng rãi, trang trí và bài trí đều mang màu sắc hồng phấn dịu dàng đậm chất thiếu nữ.
Sau khi tìm thấy giường của mình, Tả Hoan không nói không rằng ngã đầu xuống ngủ.
Và ngay từ khoảnh khắc Tả Hoan mở cửa, hai cô gái khác trong phòng ký túc xá đang vui vẻ nói chuyện ở giây trước đã lập tức im bặt.
Theo như 007 thuật lại, ngày đầu tiên nguyên chủ chuyển đến đã có mâu thuẫn với hai người bạn cùng phòng còn lại, suýt nữa đã cãi nhau trước ống kính, mối quan hệ siêu tệ.
Thấy Tả Hoan đang ngủ.
Tào Điềm Điềm do dự một chút, cuối cùng vẫn đi đến bên cửa sổ và nhẹ nhàng giúp cô kéo rèm lại.
Căn phòng ngay lập tức tối đi, ánh nắng rực rỡ bị ngăn cách bên ngoài.
Thư Duyệt khó chịu đảo mắt, ra hiệu cho Tào Điềm Điềm đi ra ngoài.
Sau một tiếng đóng cửa nhỏ, căn phòng trở lại yên tĩnh tuyệt đối.
Tả Hoan đã ngủ một giấc rất dài, khi tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ.
Ánh tà dương nhuộm màu trên bầu trời đậm đặc đến cực điểm, dường như muốn đốt cháy hết chút sinh mệnh cuối cùng để bung nở sắc màu rực rỡ của mình trước mắt thế gian.
Đây là cảnh tượng Tả Hoan chưa bao giờ thấy ở thế giới cũ của mình.
Sự thật gần như phi lý hiện ra ngay trước mắt khiến người ta hơi không phân biệt được trước mắt rốt cuộc là thật hay là ảo.
Trong phòng tối om, không bật đèn.
Tả Hoan không cử động, vẫn ngẩn người nhìn mặt trời lặn.
Đây là một thói quen nhỏ của cô, sau khi vừa ngủ dậy sẽ luôn nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó một lúc để tỉnh táo.
Trong phòng chỉ có một mình Tả Hoan, bên trong rất yên tĩnh, nhưng nếu lắng nghe kỹ vẫn có thể nghe thấy tiếng các cô gái nói chuyện bên ngoài.
Hai cô gái tay xách nách mang một đống túi shopping, rõ ràng là vừa đi shopping về.
Chưa đến cửa ký túc xá, xa xa đã thấy đèn không sáng, Thư Duyệt lại không nhịn được khó chịu ra mặt.
“Tôi thật sự hết nói nổi rồi, sao cô ta có thể ngủ lắm thế? Ngủ cả một ngày trời, đến giờ vẫn chưa tỉnh.”
Đúng là một đống tật xấu.
Ngày đầu tiên vào ở ký túc xá, tiểu thư khó chiều này đã nói lúc đối phương ngủ không được có tiếng động, cũng không được có ánh sáng. Để chiều theo tiểu thư, hằng ngày Thư Duyệt và Tào Điềm Điềm phải tắt đèn đúng giờ và sau khi tắt đèn cả ký túc xá không được phát ra một chút tiếng động nào.
Nhưng khổ nỗi đến tối Thư Duyệt lại có thói quen dậy đi vệ sinh, sáng sớm cũng thích ngủ nướng.
Còn Tả Hoan sáng sớm tinh mơ đã phải dậy để loay hoay với đống chai lọ mỹ phẩm của mình, hơn nữa cô hoàn toàn không để ý trong ký túc xá đang có người khác, tiếng động gây ra hận không thể lật tung nóc nhà.
Tính cách của Thư Duyệt vốn là có gì nói nấy, không vui là ra tay giải quyết ngay.
Cô ta thực sự không chịu nổi cái tiêu chuẩn kép của Tả Hoan, ngày đầu tiên đã suýt cãi nhau với đối phương trước ống kính, may mà có Tào Điềm Điềm ở bên cạnh can ngăn, nói tốt cho cả hai bên mới miễn cưỡng duy trì được sự hòa thuận trong ký túc xá.
Ngũ quan của Thư Duyệt tinh xảo sắc sảo, đuôi mắt xếch và sống mũi cao khiến cô ta trông hơi hung dữ, Tào Điềm Điềm thấy sắc mặt cô ta khó coi, thái độ không thể nhịn được nữa, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Duyệt Duyệt, vẫn là cố gắng đừng đắc tội với Tả Hoan... chúng ta còn phải nỗ lực ra mắt, đừng tranh giành nhất thời.”
Thư Duyệt siêu cáu kỉnh: “Nhưng chúng ta không thể không vào chứ? Ký túc xá đâu phải của một mình cô ta. Cô ta cứ ngủ mãi thì phải làm sao?”
“...”
Tào Điềm Điềm cũng không biết nói gì.
Tiến độ của chương trình hiện tại là vừa kết thúc màn trình diễn sân khấu đầu tiên và vòng đánh giá ca khúc chủ đề.
Cả ekip chương trình đã phải làm việc quần quật suốt một tuần, ngày ghi hình sân khấu đầu tiên phải đến ba, bốn giờ sáng mới kết thúc.
Mức độ vất vả của các thực tập sinh thì khỏi phải nói, chỉ có ba ngày để học hát và nhảy ca khúc chủ đề, để có thể giành được nhiều điểm hơn trong vòng đánh giá, nhiều người đã không ngủ không nghỉ mà ngâm mình trong phòng tập, từ lâu đã thấy hơi không chịu nổi.
May mắn là sau khi kết thúc vòng đánh giá ca khúc chủ đề, ekip chương trình đã thông báo tất cả thực tập sinh sẽ có hai ngày nghỉ ngơi.
Vì việc ghi hình quá kiệt sức, nhiều cô gái đã chọn ở lại ký túc xá nghỉ ngơi.
Vì vậy, trên đường đi, Tả Hoan có thể cảm nhận rõ ràng rằng khuôn viên rộng lớn này thực ra hơi vắng vẻ.
Nhưng cũng có một số thí sinh rất chăm chỉ, ngay cả trong thời gian nghỉ ngơi này cũng không chịu lơ là.
Ví dụ như Liễu Ngọc Tư.
...
Theo trí nhớ của nguyên chủ, Tả Hoan trở về ký túc xá của mình.
Ký túc xá ba người rất rộng rãi, trang trí và bài trí đều mang màu sắc hồng phấn dịu dàng đậm chất thiếu nữ.
Sau khi tìm thấy giường của mình, Tả Hoan không nói không rằng ngã đầu xuống ngủ.
Và ngay từ khoảnh khắc Tả Hoan mở cửa, hai cô gái khác trong phòng ký túc xá đang vui vẻ nói chuyện ở giây trước đã lập tức im bặt.
Theo như 007 thuật lại, ngày đầu tiên nguyên chủ chuyển đến đã có mâu thuẫn với hai người bạn cùng phòng còn lại, suýt nữa đã cãi nhau trước ống kính, mối quan hệ siêu tệ.
Tào Điềm Điềm do dự một chút, cuối cùng vẫn đi đến bên cửa sổ và nhẹ nhàng giúp cô kéo rèm lại.
Căn phòng ngay lập tức tối đi, ánh nắng rực rỡ bị ngăn cách bên ngoài.
Thư Duyệt khó chịu đảo mắt, ra hiệu cho Tào Điềm Điềm đi ra ngoài.
Sau một tiếng đóng cửa nhỏ, căn phòng trở lại yên tĩnh tuyệt đối.
Tả Hoan đã ngủ một giấc rất dài, khi tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ.
Ánh tà dương nhuộm màu trên bầu trời đậm đặc đến cực điểm, dường như muốn đốt cháy hết chút sinh mệnh cuối cùng để bung nở sắc màu rực rỡ của mình trước mắt thế gian.
Đây là cảnh tượng Tả Hoan chưa bao giờ thấy ở thế giới cũ của mình.
Sự thật gần như phi lý hiện ra ngay trước mắt khiến người ta hơi không phân biệt được trước mắt rốt cuộc là thật hay là ảo.
Tả Hoan không cử động, vẫn ngẩn người nhìn mặt trời lặn.
Đây là một thói quen nhỏ của cô, sau khi vừa ngủ dậy sẽ luôn nhìn chằm chằm vào một thứ gì đó một lúc để tỉnh táo.
Trong phòng chỉ có một mình Tả Hoan, bên trong rất yên tĩnh, nhưng nếu lắng nghe kỹ vẫn có thể nghe thấy tiếng các cô gái nói chuyện bên ngoài.
Hai cô gái tay xách nách mang một đống túi shopping, rõ ràng là vừa đi shopping về.
Chưa đến cửa ký túc xá, xa xa đã thấy đèn không sáng, Thư Duyệt lại không nhịn được khó chịu ra mặt.
“Tôi thật sự hết nói nổi rồi, sao cô ta có thể ngủ lắm thế? Ngủ cả một ngày trời, đến giờ vẫn chưa tỉnh.”
Đúng là một đống tật xấu.
Ngày đầu tiên vào ở ký túc xá, tiểu thư khó chiều này đã nói lúc đối phương ngủ không được có tiếng động, cũng không được có ánh sáng. Để chiều theo tiểu thư, hằng ngày Thư Duyệt và Tào Điềm Điềm phải tắt đèn đúng giờ và sau khi tắt đèn cả ký túc xá không được phát ra một chút tiếng động nào.
Nhưng khổ nỗi đến tối Thư Duyệt lại có thói quen dậy đi vệ sinh, sáng sớm cũng thích ngủ nướng.
Còn Tả Hoan sáng sớm tinh mơ đã phải dậy để loay hoay với đống chai lọ mỹ phẩm của mình, hơn nữa cô hoàn toàn không để ý trong ký túc xá đang có người khác, tiếng động gây ra hận không thể lật tung nóc nhà.
Tính cách của Thư Duyệt vốn là có gì nói nấy, không vui là ra tay giải quyết ngay.
Cô ta thực sự không chịu nổi cái tiêu chuẩn kép của Tả Hoan, ngày đầu tiên đã suýt cãi nhau với đối phương trước ống kính, may mà có Tào Điềm Điềm ở bên cạnh can ngăn, nói tốt cho cả hai bên mới miễn cưỡng duy trì được sự hòa thuận trong ký túc xá.
Ngũ quan của Thư Duyệt tinh xảo sắc sảo, đuôi mắt xếch và sống mũi cao khiến cô ta trông hơi hung dữ, Tào Điềm Điềm thấy sắc mặt cô ta khó coi, thái độ không thể nhịn được nữa, vội vàng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Duyệt Duyệt, vẫn là cố gắng đừng đắc tội với Tả Hoan... chúng ta còn phải nỗ lực ra mắt, đừng tranh giành nhất thời.”
Thư Duyệt siêu cáu kỉnh: “Nhưng chúng ta không thể không vào chứ? Ký túc xá đâu phải của một mình cô ta. Cô ta cứ ngủ mãi thì phải làm sao?”
“...”
Tào Điềm Điềm cũng không biết nói gì.
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
