TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Vì vậy, trong vòng đánh giá sân khấu đầu tiên, Tằng Kỳ Kỳ đã cố tình giở trò trên lớp trang điểm của Du Oanh.

Nhưng dù vậy, Du Oanh vẫn dựa vào thực lực để giành được hạng A trong vòng đánh giá.

Còn Tằng Kỳ Kỳ chỉ nhận được hạng C.

Trong lòng Tằng Kỳ Kỳ thực ra luôn có một tâm lý phức tạp vừa ưu việt vừa xen lẫn ghen tị dành cho Du Oanh.

Ưu việt là vì ả có chống lưng, Du Oanh có xuất sắc đến mấy cũng chỉ có thể nghe lời ả.

Ghen tị là vì bất kể ngoại hình hay thực lực, so với Du Oanh, ả luôn kém xa.

Chính vì nhận thức rõ ràng điều này nên Tằng Kỳ Kỳ mới vô cùng ghét Du Oanh.

Cô gái trước mặt mới mười chín tuổi, mái tóc đen đơn giản buông xõa sau vai, đôi mắt to và khóe mắt hơi xếch lên, dưới chiếc mũi tinh tế thanh tú là đôi môi xinh đẹp, không tô son nhưng lại ánh lên màu hồng anh đào tự nhiên, trông vô cùng ngọt ngào.

Cô ấy có tướng mạo chuẩn của hệ mèo, nhưng lại không mang nét quyến rũ hay hung dữ như những người có tướng mạo hệ mèo khác, ngược lại toát ra vẻ ngây thơ trong sáng như một chú mèo con chưa trải sự đời, chỉ biết vung vẩy những cái vuốt yếu ớt, vừa nhìn đã biết là kiểu người dễ bị bắt nạt.

Tằng Kỳ Kỳ nhìn gương mặt của Du Oanh, trong lòng không kìm được lại dấy lên một trận ghen tị.

Du Oanh đã muốn chọn hai bài hát, cô ấy âm thầm nắm chặt tay và phân tích toàn diện với Tằng Kỳ Kỳ.

“Bài hát này chỉ có thể biểu diễn vocal, hơn nữa lại là một bản ballad, lúc công diễn trước khán giả thật sự, sức cạnh tranh của chúng ta có thể sẽ không mạnh bằng. So sánh thì sân khấu của bài “Nhật Dạ” sẽ đặc sắc hơn, vũ đạo cũng đẹp hơn một chút, nhạc sôi động cũng dễ khuấy động không khí tại hiện trường hơn...”

Tằng Kỳ Kỳ mất kiên nhẫn ngắt lời Du Oanh: “Tôi bảo cô chọn thì cô cứ chọn, bớt nói nhảm đi.”

Chẳng lẽ ả không biết bài hát nào đặc sắc hơn sao?

Chỉ là ả hoàn toàn không có thực lực để gánh một sân khấu như vậy.

Trong lòng Tằng Kỳ Kỳ rất rõ mình có bao nhiêu năng lực, ả chỉ có giọng hát là tạm tàm có thể đem ra trình diễn.

Đến lúc đó đứng ở vị trí center, chỉ hát không nhảy, đứng yên một chỗ thể hiện, phát huy tốt ưu thế của mình, nói không chừng lúc công diễn còn có cơ hội được nhiều khán giả chú ý hơn.

Đương nhiên Tằng Kỳ Kỳ cho rằng Du Oanh sẽ nhường vị trí center cho mình.

Du Oanh rất muốn từ chối.

Cô ấy không muốn cùng nhóm với Tằng Kỳ Kỳ, càng không muốn chọn bài hát Tằng Kỳ Kỳ nói.

Nhưng vừa nghĩ đến người cha đang bệnh nặng ở nhà, mỗi tháng đều phải tốn một khoản chi phí thuốc men trên trời, cô ấy lại nuốt xuống mọi tủi thân và khó chịu, chỉ biết nhẫn nhịn.

“Ừm.”

Cô ấy buồn bực gật đầu, không nói gì thêm.

Tằng Kỳ Kỳ nhìn dáng vẻ cam chịu của Du Oanh, trong lòng vô cùng thoải mái.

“Bây giờ chúng ta có tổng cộng 4 người, yêu cầu tối thiểu của một nhóm là 5 người, đến lúc đó cô xem rồi chọn bừa một người ở nhóm F qua cho đủ số là được.”

Nhóm F toàn là những người thực lực kém đến cực điểm, đến lúc biểu diễn chắc chắn sẽ không giật spotlight của ả, suy nghĩ của Tằng Kỳ Kỳ hoàn toàn không có ý thức đồng đội.

Dù sao ả cũng không quan tâm đến việc màn trình diễn tổng thể sẽ ra sao lắm, ả chỉ quan tâm bản thân có thể tỏa sáng hay không. Tốt nhất là đồng đội cứ kém hết, như vậy mới có thể làm nổi bật sự xuất sắc của ả.

Du Oanh cụp mắt, đôi môi hồng nhuận mím lại, không lên tiếng.

Lúc này, khi khoảng cách ngày càng gần, sau khi bắt được tín hiệu vị trí của nữ chính, 007 đột nhiên hưng phấn lên tiếng trong đầu Tả Hoan: [Ký chủ! Là nữ chính kìa! Trong nguyên tác có đoạn này, Du Oanh bị thành viên cùng công ty bắt nạt, bị buộc phải chọn một bài hát không có ưu thế. Gián tiếp dẫn đến việc cô ấy thất bại trong vòng công diễn đầu tiên.]

Bước chân của Tả Hoan dừng lại tại chỗ một chút, sau đó lại tiếp tục đi về phía trước.

007 không nhịn được dè dặt lên tiếng hỏi: [Ký chủ, cô không định tới giúp nữ chính sao?]

Ánh mắt Tả Hoan trầm tĩnh: [Con người là sinh vật rất phức tạp, cho dù là giúp đỡ cũng cần một lý do hợp lý.]

Mà theo như tình tiết hiện tại, tuy nguyên chủ chưa bắt đầu nhắm vào Du Oanh, nhưng cũng chưa bao giờ đối xử tốt với Du Oanh.

Cô mà đi ngược lại với thái độ thường ngày của nguyên chủ, hấp tấp xông lên hỗ trợ, ngược lại sẽ chỉ phản tác dụng.

[Ể? Thì ra con người là như vậy sao?]

Giọng nói máy móc của 007 trong đầu pha lẫn một chút ngây ngô.

Cho đến khi nhìn hai người trong màn hình trực tiếp của 007 rời khỏi rừng long não, Tả Hoan mới bắt đầu bước tiếp.

[Về nhiệm vụ, tao có kế hoạch khác.]

Nghe Tả Hoan nói vậy, 007 mới hoàn toàn yên tâm.

Ký chủ là chuyên gia, kế hoạch của cô chắc chắn sẽ tốt hơn.

4

0

1 tuần trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.