0 chữ
Chương 10
Chương 10
Thư Duyệt nói đúng, họ cũng không thể đứng ngoài cửa chờ Tả Hoan tỉnh dậy mãi được.
Nhưng tính khí tiểu thư lớn như vậy, bị đánh thức chắc chắn sẽ lại nổi giận...
Dù sao cũng không tránh được, Tào Điềm Điềm cắn răng nói: “Không sao, để tôi gõ cửa...”
Cô còn chưa nói hết câu, Thư Duyệt đã không nhịn được tính khí nóng nảy của mình, bước lên trước, định đập cửa thật mạnh để gọi Tả Hoan dậy.
Và ngay khi lòng bàn tay cô ta sắp hạ xuống, cửa đột nhiên mở ra.
Thư Duyệt đối diện thẳng với một đôi mắt bình tĩnh và lạnh lùng, người cô ta căng cứng, hai giây sau lại hơi lúng túng buông tay đang lơ lửng giữa không trung xuống.
Tả Hoan không lên tiếng, đi thẳng ra khỏi cửa.
Lúc đi ngang qua Tào Điềm Điềm còn nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn.
Tào Điềm Điềm ngây người tại chỗ một lúc lâu mới hoàn hồn.
“Cô ta cảm ơn cái gì?”
Thư Duyệt hơi ngơ.
Tào Điềm Điềm cũng hơi hoảng hốt lắc đầu, cô ta nghĩ một lúc lâu cuối cùng mới đưa ra một suy đoán mơ hồ: “Chẳng lẽ là vì sáng nay tôi đã kéo rèm cho cô ta?”
“...”
Thư Duyệt im lặng hai giây, cũng không nhịn được lại liếc nhìn về phía hành lang.
Người vừa rồi là Tả Hoan thật sao? Đừng nói là gặp ma nhé.
--
Tả Hoan từ ký túc xá đi ra, ngắm nhìn cảnh đường phố hai bên.
Ra khỏi khu căn cứ huấn luyện, gần đó chính là khu thương mại.
Nơi đây rất sầm uất, khắp nơi đều là những tòa nhà cao tầng san sát và đèn neon. Dường như cũng không có gì khác biệt so với nơi cô từng sống, lại là một thành phố bê tông cốt thép có mức độ hiện đại hóa rất cao.
Sau khi vào trung tâm thương mại, trước tiên Tả Hoan đi mua lại một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân, sau đó là hai bộ quần áo và giày dép mặc hàng ngày, đều là phong cách thoải mái, đơn giản. Sau khi mua xong tất cả các vật dụng sinh hoạt cần thiết, 007 lại thấy Tả Hoan rẽ vào khu kẹo trong siêu thị mua một túi kẹo cứng trái cây, còn toàn là vị nho.
Nó không khỏi tò mò hỏi: [Ký chủ, cô thích ăn đồ ngọt ư? Hay là có lý do nào khác, cơ thể này không có triệu chứng hạ đường huyết gì mà?]
007 hiện như một học sinh trung học đang làm bài đọc hiểu, đối với bất kỳ hành động vô tình nào của Tả Hoan cũng đều phải giải mã từ nhiều tầng sâu khác nhau.
[Chỉ là thói quen.]
Tả Hoan cụp mắt trả lời.
Quên mất là đã hình thành thói quen từ khi nào, rất nhiều năm rồi, hằng ngày cô luôn theo thói quen bỏ vài viên kẹo vào túi.
Sau khi mua những thứ cần thiết, Tả Hoan đi thẳng đến nhà hàng.
Vì đã ngủ một giấc dài, gần như cả ngày không ăn gì, bây giờ dạ dày của cô đã bắt đầu phát ra tín hiệu phản đối.
Nhà hàng cũng là một nơi được chọn bừa trong trung tâm thương mại, đồ ăn trông rất bắt mắt, chỉ là ăn vào vị hơi bình thường, sau khi Tả Hoan giải quyết nhanh bữa tối, bèn theo chỉ dẫn của 007 đi lên tầng hai.
Hôm nay cô ra ngoài ngoài việc mua một số vật dụng cần thiết, quan trọng hơn là làm nhiệm vụ.
007 hưng phấn không ngừng nói trong đầu Du Oanh: [Tối nay là một điểm cốt truyện quan trọng, tối nay Du Oanh sẽ bị thanh niên xã hội quấy rối trong trung tâm thương mại, trong quá trình chạy trốn còn vì thế mà bị thương, từ đó dẫn đến trạng thái không tốt, thất bại trên sân khấu công diễn lần một. Cho nên ký chủ cô nhất định phải bảo vệ tốt cho nữ chính, để cô ấy thuận lợi tham gia công diễn, đánh bại thanh niên xã hội, xông lên!!!]
Tả Hoan im lặng, chỉ cúi đầu lặng lẽ nhìn cánh tay và đôi chân mảnh khảnh của mình, đôi mày thanh tú không khỏi nhíu lại.
Dựa vào cơ thể hiện tại này, cô thật sự không chắc có thể đánh bại được thanh niên xã hội hay không.
...
Hôm nay Du Oanh hiếm có dịp ra khỏi căn cứ, chọn dùng thời gian nghỉ ngơi ra ngoài mua sắm, nguyên nhân sâu xa là do hai ngày trước hai bộ đồ mặc thường ngày ít ỏi của cô ấy cũng bị ả Tằng Kỳ Kỳ cắt hỏng, cô ấy không thể không sắm quần áo mới cho mình.
Cô ấy đã xem rất lâu trong cửa hàng, cuối cùng trước cái nhìn thiếu kiên nhẫn của nhân viên bán hàng đã mua hai bộ quần áo đang giảm giá.
Sau khi hoàn tất thanh toán, Du Oanh nhanh chóng ra khỏi cửa hàng quần áo, gương mặt trắng nõn dưới lớp khẩu trang hơi ửng hồng.
Cô ấy có thể cảm nhận được ánh mắt của nhân viên bán hàng nhìn mình ban nãy, cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng, cô ấy chỉ có thể mua được những bộ quần áo rẻ nhất...
Thực tập sinh không có lương, công ty chỉ lo ăn ở, những thứ còn lại đều do thực tập sinh tự giải quyết. Các thực tập sinh khác đều dựa vào sự hỗ trợ của cha mẹ ở nhà, Du Oanh chưa bao giờ xin gia đình một đồng nào.
Ngược lại, phần lớn số tiền cô ấy kiếm được từ việc làm thêm đều được gửi về nhà.
Nhưng tính khí tiểu thư lớn như vậy, bị đánh thức chắc chắn sẽ lại nổi giận...
Dù sao cũng không tránh được, Tào Điềm Điềm cắn răng nói: “Không sao, để tôi gõ cửa...”
Cô còn chưa nói hết câu, Thư Duyệt đã không nhịn được tính khí nóng nảy của mình, bước lên trước, định đập cửa thật mạnh để gọi Tả Hoan dậy.
Và ngay khi lòng bàn tay cô ta sắp hạ xuống, cửa đột nhiên mở ra.
Thư Duyệt đối diện thẳng với một đôi mắt bình tĩnh và lạnh lùng, người cô ta căng cứng, hai giây sau lại hơi lúng túng buông tay đang lơ lửng giữa không trung xuống.
Tả Hoan không lên tiếng, đi thẳng ra khỏi cửa.
Lúc đi ngang qua Tào Điềm Điềm còn nhẹ giọng nói một tiếng cảm ơn.
Tào Điềm Điềm ngây người tại chỗ một lúc lâu mới hoàn hồn.
Thư Duyệt hơi ngơ.
Tào Điềm Điềm cũng hơi hoảng hốt lắc đầu, cô ta nghĩ một lúc lâu cuối cùng mới đưa ra một suy đoán mơ hồ: “Chẳng lẽ là vì sáng nay tôi đã kéo rèm cho cô ta?”
“...”
Thư Duyệt im lặng hai giây, cũng không nhịn được lại liếc nhìn về phía hành lang.
Người vừa rồi là Tả Hoan thật sao? Đừng nói là gặp ma nhé.
--
Tả Hoan từ ký túc xá đi ra, ngắm nhìn cảnh đường phố hai bên.
Ra khỏi khu căn cứ huấn luyện, gần đó chính là khu thương mại.
Nơi đây rất sầm uất, khắp nơi đều là những tòa nhà cao tầng san sát và đèn neon. Dường như cũng không có gì khác biệt so với nơi cô từng sống, lại là một thành phố bê tông cốt thép có mức độ hiện đại hóa rất cao.
Sau khi vào trung tâm thương mại, trước tiên Tả Hoan đi mua lại một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân, sau đó là hai bộ quần áo và giày dép mặc hàng ngày, đều là phong cách thoải mái, đơn giản. Sau khi mua xong tất cả các vật dụng sinh hoạt cần thiết, 007 lại thấy Tả Hoan rẽ vào khu kẹo trong siêu thị mua một túi kẹo cứng trái cây, còn toàn là vị nho.
007 hiện như một học sinh trung học đang làm bài đọc hiểu, đối với bất kỳ hành động vô tình nào của Tả Hoan cũng đều phải giải mã từ nhiều tầng sâu khác nhau.
[Chỉ là thói quen.]
Tả Hoan cụp mắt trả lời.
Quên mất là đã hình thành thói quen từ khi nào, rất nhiều năm rồi, hằng ngày cô luôn theo thói quen bỏ vài viên kẹo vào túi.
Sau khi mua những thứ cần thiết, Tả Hoan đi thẳng đến nhà hàng.
Vì đã ngủ một giấc dài, gần như cả ngày không ăn gì, bây giờ dạ dày của cô đã bắt đầu phát ra tín hiệu phản đối.
Nhà hàng cũng là một nơi được chọn bừa trong trung tâm thương mại, đồ ăn trông rất bắt mắt, chỉ là ăn vào vị hơi bình thường, sau khi Tả Hoan giải quyết nhanh bữa tối, bèn theo chỉ dẫn của 007 đi lên tầng hai.
007 hưng phấn không ngừng nói trong đầu Du Oanh: [Tối nay là một điểm cốt truyện quan trọng, tối nay Du Oanh sẽ bị thanh niên xã hội quấy rối trong trung tâm thương mại, trong quá trình chạy trốn còn vì thế mà bị thương, từ đó dẫn đến trạng thái không tốt, thất bại trên sân khấu công diễn lần một. Cho nên ký chủ cô nhất định phải bảo vệ tốt cho nữ chính, để cô ấy thuận lợi tham gia công diễn, đánh bại thanh niên xã hội, xông lên!!!]
Tả Hoan im lặng, chỉ cúi đầu lặng lẽ nhìn cánh tay và đôi chân mảnh khảnh của mình, đôi mày thanh tú không khỏi nhíu lại.
Dựa vào cơ thể hiện tại này, cô thật sự không chắc có thể đánh bại được thanh niên xã hội hay không.
...
Hôm nay Du Oanh hiếm có dịp ra khỏi căn cứ, chọn dùng thời gian nghỉ ngơi ra ngoài mua sắm, nguyên nhân sâu xa là do hai ngày trước hai bộ đồ mặc thường ngày ít ỏi của cô ấy cũng bị ả Tằng Kỳ Kỳ cắt hỏng, cô ấy không thể không sắm quần áo mới cho mình.
Cô ấy đã xem rất lâu trong cửa hàng, cuối cùng trước cái nhìn thiếu kiên nhẫn của nhân viên bán hàng đã mua hai bộ quần áo đang giảm giá.
Sau khi hoàn tất thanh toán, Du Oanh nhanh chóng ra khỏi cửa hàng quần áo, gương mặt trắng nõn dưới lớp khẩu trang hơi ửng hồng.
Cô ấy có thể cảm nhận được ánh mắt của nhân viên bán hàng nhìn mình ban nãy, cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ. Nhưng, cô ấy chỉ có thể mua được những bộ quần áo rẻ nhất...
Thực tập sinh không có lương, công ty chỉ lo ăn ở, những thứ còn lại đều do thực tập sinh tự giải quyết. Các thực tập sinh khác đều dựa vào sự hỗ trợ của cha mẹ ở nhà, Du Oanh chưa bao giờ xin gia đình một đồng nào.
Ngược lại, phần lớn số tiền cô ấy kiếm được từ việc làm thêm đều được gửi về nhà.
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
