0 chữ
Chương 23
Chương 23
“Trương Vi, con mẹ nó sao mày thích lo chuyện bao đồng thế? Không thấy tao đang làm gì hả?” Mặt Tằng Kỳ Kỳ lạnh như băng mắng cô ta một câu.
Ả biết Trương Vi trước nay hay làm chuyện ngu ngốc, nhưng ả không ngờ người này lại có thể vô ý đến mức này.
Trương Vi cúi đầu để mặc Tằng Kỳ Kỳ mắng, trong lúc đó, ánh mắt của cô ta len lén liếc nhìn bóng người im lặng kia, đáy mắt không nhịn được hiện lên một tia lo lắng.
“Mày đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau khóa chặt cửa lại!” Tằng Kỳ Kỳ nhìn thấy bộ dạng của Trương Vi lập tức nổi nóng.
Trương Vi nghe vậy liền cất bước đi đến trước cửa nhưng tay lại hơi do dự.
Tằng Kỳ Kỳ đằng sau không kiên nhẫn thúc giục cô ta: “Trương Vi, mày lề mề cái gì thế?”
Lần này, giọng nói của ả càng thêm lạnh lẽo.
Tay Trương Vi bất giác run lên, cuối cùng vẫn khoá trái cửa dưới sự giám sát của đối phương.
...
Buổi tối, Du Oanh từ phòng tập trở về, vừa bước vào tòa nhà ký túc xá đã bị Tằng Kỳ Kỳ đợi sẵn từ lâu gọi vào phòng ngủ của ả.
Tằng Kỳ Kỳ đã sớm nén một bụng tức giận.
Bởi vì hôm nay Du Oanh cứ soi mói nói động tác vũ đạo của ả không chuẩn ở phòng tập.
Tằng Kỳ Kỳ không thể chịu đựng được việc Du Oanh vốn luôn cam chịu bây giờ lại dám chỉ trỏ, nói này nói nọ với ả.
Ả quyết định phải cho Du Oanh biết thế nào là lễ hội.
Tằng Kỳ Kỳ, Trương Vi và Vương Lạc Lạc vừa hay được phân vào cùng một phòng ngủ, cũng không có người ngoài, chẳng có gì phải e ngại.
Vì vậy, ngay khi Trương Vi vừa đóng cửa lại, Tằng Kỳ Kỳ liền tát thẳng vào mặt Du Oanh một cái.
Cái tát này ả dùng rất nhiều sức, Du Oanh bị đánh ngã sang một bên, kèm theo tiếng ù tai không dứt, cô ấy mơ hồ cảm thấy một dòng nhiệt chảy ra từ khoang mũi, run rẩy đưa tay lên, sờ vào dưới mũi, quả nhiên cảm nhận được một cảm giác dính nhớp giữa các ngón tay.
Du Oanh nửa ngồi dưới đất dựa vào tường, ánh mắt đờ đẫn, giơ tay lau vết máu mũi như một cái máy.
Tằng Kỳ Kỳ nhìn bộ dạng thảm hại đáng thương của cô ấy, cơn bực bội trong lòng mới dịu đi một chút.
Ả hừ lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống lại đá một cái vào vai Du Oanh, cảnh cáo: “Du Oanh, nhớ cho rõ vị trí của mày bây giờ. Đừng tưởng có Tả Hoan chống lưng cho mày là mày có thể đắc ý, tao nói cho mày biết, sau khi về công ty, tao có khối cách để xử mày.”
Trương Vi và Vương Lạc Lạc không nói một lời đứng bên cạnh nhìn Du Oanh, cả hai đều không nỡ nhìn thẳng vào cảnh tượng trước mắt.
Sắc mặt Trương Vi tái nhợt, cô ta bỗng cảm thấy một cơn buồn nôn sinh lý.
Một mặt là sợ hãi, một mặt là tự chán ghét bản thân.
Sợ Tằng Kỳ Kỳ, lại chán ghét nhận thức rằng mình cũng là một trong những kẻ bắt nạt.
Vương Lạc Lạc phát hiện sự khác thường của Trương Vi, âm thầm đưa tay ra vỗ nhẹ vào cánh tay cô ta, còn bản thân cô ta cũng hơi khó chịu nhắm mắt lại.
Thực ra cô ta cũng không thể nhìn nổi hành vi của Tằng Kỳ Kỳ, nhưng cô ta và Trương Vi đều là những thực tập sinh nhỏ không có quyền thế, trước đây ở công ty, họ chỉ có thể răm rắp nghe theo từng câu nói của Tằng Kỳ Kỳ.
Chống lưng cho Tằng Kỳ Kỳ là phó tổng của Giải trí Cảnh Hoà, người trong công ty không ai dám đắc tội với ả, lần này Du Oanh chọc giận Tằng Kỳ Kỳ, sau này về công ty e là sẽ càng khó sống hơn.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cơn giận trong lòng Tằng Kỳ Kỳ cũng đã nguôi ngoai phần nào.
Ả cũng biết cách tránh tai mắt người khác, ngoài cái tát vào mặt Du Oanh lúc mất kiểm soát ban đầu, những chỗ khác đều cố ý đánh vào những nơi không dễ thấy trên người Du Oanh và có quần áo che lại.
Đến cuối cùng, ả còn không quên nhìn Du Oanh từ trên cao, lên tiếng đe dọa: “Mày biết phải giải thích vết thương trên mặt thế nào rồi chứ?”
Cái đầu đang cúi gằm của Du Oanh gật nhẹ một cái.
...
Vì chuyện Tả Hoan muốn đổi phòng ngủ nên bên ngoài hơi ồn, Du Oanh ở trong phòng của Tằng Kỳ Kỳ cho đến khi hành lang không còn tiếng động mới trở về.
Như vậy có thể tránh để nhiều người nhìn thấy vết thương trên mặt cô ấy.
Rón rén đẩy cửa ra, vừa vào phòng ngủ, Du Oanh lại bất ngờ nhìn thấy một người không ngờ tới.
Cô ấy sững người một lúc, vô thức giơ tay lên vội vàng che vết thương trên mặt.
Mà trước đó, Tả Hoan đã sớm chú ý đến vết đỏ chói mắt trên mặt cô ấy, cô nhíu mày, hỏi 007 đã có chuyện gì.
007 cũng ngơ ngác.
Nó nhanh chóng tra ra vết thương trên mặt Du Oanh là do Tằng Kỳ Kỳ đánh.
[Trong nguyên tác không có đoạn này!] 007 ôm mặt kinh hãi.
Tả Hoan cụp mắt, đáy mắt như đang suy nghĩ gì đó.
Là vì nguyên nhân của mình, con bướm đã đập cánh, cốt truyện ban đầu cũng theo đó mà thay đổi.
Ả biết Trương Vi trước nay hay làm chuyện ngu ngốc, nhưng ả không ngờ người này lại có thể vô ý đến mức này.
Trương Vi cúi đầu để mặc Tằng Kỳ Kỳ mắng, trong lúc đó, ánh mắt của cô ta len lén liếc nhìn bóng người im lặng kia, đáy mắt không nhịn được hiện lên một tia lo lắng.
“Mày đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau khóa chặt cửa lại!” Tằng Kỳ Kỳ nhìn thấy bộ dạng của Trương Vi lập tức nổi nóng.
Trương Vi nghe vậy liền cất bước đi đến trước cửa nhưng tay lại hơi do dự.
Tằng Kỳ Kỳ đằng sau không kiên nhẫn thúc giục cô ta: “Trương Vi, mày lề mề cái gì thế?”
Lần này, giọng nói của ả càng thêm lạnh lẽo.
Tay Trương Vi bất giác run lên, cuối cùng vẫn khoá trái cửa dưới sự giám sát của đối phương.
Buổi tối, Du Oanh từ phòng tập trở về, vừa bước vào tòa nhà ký túc xá đã bị Tằng Kỳ Kỳ đợi sẵn từ lâu gọi vào phòng ngủ của ả.
Tằng Kỳ Kỳ đã sớm nén một bụng tức giận.
Bởi vì hôm nay Du Oanh cứ soi mói nói động tác vũ đạo của ả không chuẩn ở phòng tập.
Tằng Kỳ Kỳ không thể chịu đựng được việc Du Oanh vốn luôn cam chịu bây giờ lại dám chỉ trỏ, nói này nói nọ với ả.
Ả quyết định phải cho Du Oanh biết thế nào là lễ hội.
Tằng Kỳ Kỳ, Trương Vi và Vương Lạc Lạc vừa hay được phân vào cùng một phòng ngủ, cũng không có người ngoài, chẳng có gì phải e ngại.
Vì vậy, ngay khi Trương Vi vừa đóng cửa lại, Tằng Kỳ Kỳ liền tát thẳng vào mặt Du Oanh một cái.
Cái tát này ả dùng rất nhiều sức, Du Oanh bị đánh ngã sang một bên, kèm theo tiếng ù tai không dứt, cô ấy mơ hồ cảm thấy một dòng nhiệt chảy ra từ khoang mũi, run rẩy đưa tay lên, sờ vào dưới mũi, quả nhiên cảm nhận được một cảm giác dính nhớp giữa các ngón tay.
Tằng Kỳ Kỳ nhìn bộ dạng thảm hại đáng thương của cô ấy, cơn bực bội trong lòng mới dịu đi một chút.
Ả hừ lạnh một tiếng, từ trên cao nhìn xuống lại đá một cái vào vai Du Oanh, cảnh cáo: “Du Oanh, nhớ cho rõ vị trí của mày bây giờ. Đừng tưởng có Tả Hoan chống lưng cho mày là mày có thể đắc ý, tao nói cho mày biết, sau khi về công ty, tao có khối cách để xử mày.”
Trương Vi và Vương Lạc Lạc không nói một lời đứng bên cạnh nhìn Du Oanh, cả hai đều không nỡ nhìn thẳng vào cảnh tượng trước mắt.
Sắc mặt Trương Vi tái nhợt, cô ta bỗng cảm thấy một cơn buồn nôn sinh lý.
Một mặt là sợ hãi, một mặt là tự chán ghét bản thân.
Sợ Tằng Kỳ Kỳ, lại chán ghét nhận thức rằng mình cũng là một trong những kẻ bắt nạt.
Thực ra cô ta cũng không thể nhìn nổi hành vi của Tằng Kỳ Kỳ, nhưng cô ta và Trương Vi đều là những thực tập sinh nhỏ không có quyền thế, trước đây ở công ty, họ chỉ có thể răm rắp nghe theo từng câu nói của Tằng Kỳ Kỳ.
Chống lưng cho Tằng Kỳ Kỳ là phó tổng của Giải trí Cảnh Hoà, người trong công ty không ai dám đắc tội với ả, lần này Du Oanh chọc giận Tằng Kỳ Kỳ, sau này về công ty e là sẽ càng khó sống hơn.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cơn giận trong lòng Tằng Kỳ Kỳ cũng đã nguôi ngoai phần nào.
Ả cũng biết cách tránh tai mắt người khác, ngoài cái tát vào mặt Du Oanh lúc mất kiểm soát ban đầu, những chỗ khác đều cố ý đánh vào những nơi không dễ thấy trên người Du Oanh và có quần áo che lại.
Đến cuối cùng, ả còn không quên nhìn Du Oanh từ trên cao, lên tiếng đe dọa: “Mày biết phải giải thích vết thương trên mặt thế nào rồi chứ?”
Cái đầu đang cúi gằm của Du Oanh gật nhẹ một cái.
...
Vì chuyện Tả Hoan muốn đổi phòng ngủ nên bên ngoài hơi ồn, Du Oanh ở trong phòng của Tằng Kỳ Kỳ cho đến khi hành lang không còn tiếng động mới trở về.
Như vậy có thể tránh để nhiều người nhìn thấy vết thương trên mặt cô ấy.
Rón rén đẩy cửa ra, vừa vào phòng ngủ, Du Oanh lại bất ngờ nhìn thấy một người không ngờ tới.
Cô ấy sững người một lúc, vô thức giơ tay lên vội vàng che vết thương trên mặt.
Mà trước đó, Tả Hoan đã sớm chú ý đến vết đỏ chói mắt trên mặt cô ấy, cô nhíu mày, hỏi 007 đã có chuyện gì.
007 cũng ngơ ngác.
Nó nhanh chóng tra ra vết thương trên mặt Du Oanh là do Tằng Kỳ Kỳ đánh.
[Trong nguyên tác không có đoạn này!] 007 ôm mặt kinh hãi.
Tả Hoan cụp mắt, đáy mắt như đang suy nghĩ gì đó.
Là vì nguyên nhân của mình, con bướm đã đập cánh, cốt truyện ban đầu cũng theo đó mà thay đổi.
4
0
1 tuần trước
14 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
