TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

Du Oanh rất nghèo, vì vậy cô ấy vô cùng mong đợi lần này có thể ra mắt, bởi vì chỉ có ra mắt, cô ấy mới có thể thực sự bắt đầu kiếm tiền.

Cho đến khi đi xa khỏi cửa hàng quần áo đó một chút, bước chân của Du Oanh mới chậm lại.

Điện thoại trong túi rung lên.

Cô ấy tìm một chiếc ghế công cộng gần đó ngồi xuống, đặt túi quần áo sang một bên. Mở điện thoại, nhìn thấy tên người gọi, ánh mắt Du Oanh dịu đi.

“Mẹ.”

Cô ấy nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến tiếng khóc lo lắng của mẹ cô ấy.

“Oanh Oanh, cha con gần đây đến bệnh viện lấy thuốc, bác sĩ nói loại thuốc nhập khẩu đó gần đây lại tăng giá rồi, nhà mình đã hết tiền... họ hàng làng xóm cũng không còn ai muốn cho chúng ta vay tiền nữa. Oanh Oanh, mẹ thật sự không biết phải làm sao.”

Nghe thấy tiếng khóc của mẹ, trong lòng Du Oanh cũng rất khó chịu.

Chỉ có thể cố gắng hết sức trấn an cảm xúc của mẹ: “Mẹ. Mẹ đừng lo, chuyện tiền bạc con sẽ nghĩ cách, mẹ đợi một chút, con xoay được tiền sẽ lập tức gửi về cho mẹ. Để cha nghỉ ngơi cho tốt, mẹ cũng phải chú ý sức khỏe... gần đây con hơi bận công việc, đợi khi nào rảnh, con sẽ về thăm hai người.”

Lại an ủi mẹ một lúc mới cúp điện thoại.

Du Oanh nhìn điện thoại, hốc mắt đỏ hoe, một lúc lâu sau mới nở một nụ cười khổ không thành tiếng.

Kể từ khi công ty của cha cô ấy phá sản, cuộc sống của gia đình cô ấy đã xảy ra những thay đổi long trời lở đất. Cả ngày có người đến nhà đòi nợ, cha cô ấy cả ngày mượn rượu giải sầu, mẹ cô ấy thì lấy nước mắt rửa mặt.

Càng thêm họa vô đơn chí là, cha cô ấy còn mắc một căn bệnh hiếm gặp, mỗi tháng đều phải đến bệnh viện lấy thuốc đặc trị giá cao ngất ngưởng.

Du Oanh học chuyên ngành âm nhạc ở đại học, bản thân rất thích sáng tác lời và nhạc, thường xuyên đăng tải một số tác phẩm tự sáng tác trên mạng. Cô ấy cũng đã kiếm được một ít tiền trên một nền tảng âm nhạc nào đó, số tiền này đủ để cô ấy trang trải học phí và chi phí sinh hoạt hàng ngày, nhưng nếu dùng làm chi phí thuốc men cho cha cô ấy thì đó chỉ là muối bỏ bể.

Để xoay được nhiều tiền hơn, Du Oanh thường làm thêm nhiều công việc bán thời gian khi không có tiết học để kiếm tiền.

Một ngày nọ, khi cô ấy đang làm thêm trong cửa hàng, người quản lý của công ty giải trí Cảnh Hòa đã chủ động đến đưa một danh thϊếp, hỏi cô ấy có muốn làm thực tập sinh để ra mắt không.

Du Oanh yêu thích âm nhạc, ước mơ chính là sân khấu, cộng thêm việc đối phương nói rằng sau khi ra mắt sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Du Oanh ở trường học luôn được bảo vệ rất tốt, chưa từng bước chân vào xã hội, không hiểu rõ thế giới này sâu đến mức nào và rất ngây thơ tin tưởng đối phương.

Ký hợp đồng dễ, hủy hợp đồng khó.

Giải trí Cảnh Hòa chính là loại công ty giải trí nhỏ, nghệ sĩ thực sự nổi tiếng không có mấy người, không ngừng ký hợp đồng với thực tập sinh là để kéo dài thời gian, cuối cùng nhằm mục đích bòn rút khoản phí hủy hợp đồng cao ngất ngưởng của thực tập sinh.

Du Oanh tiến thoái lưỡng nan.

Cô ấy không có tiền để hủy hợp đồng, nếu lần này không thể ra mắt thì chỉ có thể tiếp tục kéo dài với công ty.

Cô gái ngồi một mình cúi đầu trên ghế, trông giống như một chú mèo con đáng thương ủ rũ bị bỏ rơi.

Lúc này, một con gấu bông lảo đảo đi tới, cuối cùng dừng lại trước mặt cô ấy.

Du Oanh sững sờ một chút, giây tiếp theo, con gấu có vẻ ngoài ngốc nghếch đáng yêu trước mặt xoè tay ra, trong lòng bàn tay mũm mĩm của nó là một vốc kẹo đang nằm yên.

Cùng với một vốc kẹo là một tờ rơi của một nhà hàng mới mở trong trung tâm thương mại được nhét vào tay cô ấy.

Du Oanh liếc nhìn mức giá hơi đắt đỏ trên đó, hơi áy náy nói: “Xin lỗi, có lẽ tôi không thể đến cửa hàng của bạn tiêu dùng được.”

Chú gấu nhỏ không thu tay lại, ngược lại còn đẩy kẹo về phía trước, như thể đang nói: Không sao cả, vậy thì tôi cũng muốn mời bạn ăn kẹo.

“Cảm ơn.”

Đôi mắt hơi đỏ của Du Oanh cong lên, cô ấy đưa tay định lấy một viên kẹo từ lòng bàn tay của chú gấu, nhưng đối phương lại đổ hết kẹo vào lòng bàn tay cô ấy.

Sau khi tặng kẹo xong, chú gấu bông mới lảo đảo rời đi.

Du Oanh ngẩn người nhìn món quà bất ngờ trong tay một lúc lâu, cất số kẹo thừa vào túi rồi bóc một viên.

Vị ngọt của nho lập tức tràn ngập khoang miệng.

Du Oanh cẩn thận gấp giấy gói kẹo lại cất vào túi, đôi mắt như mèo con khẽ nheo lại.

Ăn một viên kẹo, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng dường như cũng không còn đắng chát như trước.

Du Oanh nhanh chóng dọn dẹp lại tâm trạng sa sút, định đi về phía lối ra của trung tâm thương mại.

Nhân lúc trời còn chưa tối, cô ấy vẫn còn thời gian để về luyện tập vũ đạo.

3

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.