0 chữ
Chương 12
Chương 12
Cô ấy vừa đi vừa thầm lên kế hoạch sắp xếp thời gian còn lại của buổi tối.
Cho đến khi một rắc rối nhỏ bất ngờ ập đến.
“Chào cô, lúc nãy ở xa tôi thấy cô rất dễ thương, muốn làm quen với cô một chút, tôi có thể xin thông tin liên lạc của cô được không?” Một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện chặn đường, Du Oanh nhìn đối phương giơ điện thoại lên, vô thức đưa tay sờ lên chiếc khẩu trang trên mặt.
Ngay sau đó cô ấy lắc đầu, giọng điệu ôn hòa: “Xin lỗi.”
Người đàn ông bị từ chối không từ bỏ ngay lập tức, ngược lại còn mặt dày tranh thủ: “Cho tôi xin đi mà, tôi thật sự không phải người xấu, chỉ là cảm thấy cô trông rất giống mẫu người lý tưởng của tôi, muốn làm quen với cô thôi.”
Bên cạnh còn có hai người bạn của hắn cười hì hì ở bên cạnh hùa theo: “Người đẹp ơi, anh bạn của tôi không phải ai cũng xin thông tin liên lạc đâu, cô đồng ý đi.”
“Hay là cô cứ tháo khẩu trang ra để anh ấy xem cô có thật sự trông giống mẫu người lý tưởng của anh ấy không, biết đâu anh ấy xem xong mặt cô lại tự bỏ cuộc thì sao, ha ha ha...”
Sau khi Du Oanh từ chối nhiều lần, cô ấy không nói không rằng cúi đầu đi thẳng về phía trước, cô ấy muốn nhanh chóng rời đi, nhưng ba người đàn ông lại đi theo quấy rối bên cạnh và giọng điệu dần dần từ tốt đẹp ban đầu chuyển thành những lời lăng mạ ác ý: “Làm cao cái gì chứ, chỉ là muốn xin thông tin liên lạc của cô thôi, còn thật sự coi mình là mỹ nữ gì chắc.”
“Đeo khẩu trang kín mít thế kia, không lẽ là loại ra ngoài ánh sáng là chết ngắc?”
Du Oanh vốn tốt tính, lúc này trong lòng cũng không khỏi nổi giận, cô ấy trợn tròn mắt hung hăng nhìn đối phương, đưa ra lời cảnh cáo không hề có uy hϊếp: “Các người còn quấy rối tôi nữa là tôi báo cảnh sát đấy.”
Quả nhiên ba tên thanh niên xã hội không hề để tâm đến lời cảnh cáo của cô ấy, gã đàn ông kiên quyết đòi thông tin liên lạc xé bỏ lớp thân phận là người nhưng hành xử như chó, thái độ ngược lại càng thêm kiêu ngạo: “Cô báo cảnh sát đi, tôi xem cô báo thế nào. Nếu cô thật sự báo cảnh sát, vậy thì tôi vừa hay làm cho mọi chuyện thành sự thật luôn.”
Hắn vừa nói, vừa cười một cách gian tà, đưa bàn tay heo của mình ra định giở trò.
Tim Du Oanh gần như đập nhanh trong tích tắc, bàn tay đang nắm chặt chiếc túi cũng siết lại ngay lập tức. Trong lúc đầu óc trống rỗng, chưa kịp nghĩ xem phải làm gì tiếp theo thì một bàn tay đột nhiên xuất hiện nắm cổ tay cô ấy, kéo cơ thể cô ấy về phía sau.
Ngay sau đó, thay thế ba gương mặt nhầy nhụa trước mắt là một bóng lưng cao gầy.
“Tự cút, hay để tôi mời các người cút.”
Giọng người phụ nữ trong trẻo lạnh lùng, ngữ khí cũng chỉ gần như là một lời kể bình thản.
Cô mặc áo phông và quần dài đơn giản, mái tóc đen dài thoải mái xoã sau lưng, một chiếc mũ lưỡi trai và khẩu trang đơn giản không có họa tiết che gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt và khí chất lạnh lùng toàn thân cũng đủ để truyền tải tín hiệu cô không dễ chọc vào.
Từ trường trên người rất kỳ diệu. Đôi khi bạn thật sự có thể cảm nhận rõ ràng từ một người rằng cô ấy vô hại hay mang theo nguy hiểm.
Rõ ràng, Tả Hoan thuộc loại thứ hai.
Ba tên côn đồ rõ ràng là loại bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh nhìn nhau, quả nhiên không nói một lời nào đã nhanh chóng bỏ chạy.
“Cảm... cảm ơn.”
Du Oanh rất nhạy cảm với giọng nói của người khác, cô ấy gần như nhận ra Tả Hoan ngay khoảnh khắc nghe thấy người trước mặt lên tiếng. Vì giọng của Tả Hoan rất đặc biệt nên trước đó khi vừa đến căn cứ ghi hình tập 1, trong phần tự giới thiệu của các thực tập sinh, Du Oanh đã chú ý đến Tả Hoan.
Du Oanh không ngờ sẽ gặp Tả Hoan ở đây, càng không ngờ đối phương sẽ cứu mình.
Hai người trước đây không phải là không có giao tiếp, chỉ là những lần giao tiếp đó đều không thể nói là vui vẻ, cô ấy cứ ngỡ Tả Hoan vẫn luôn rất ghét mình.
007 trong đầu Tả Hoan điên cuồng xoay tròn nhảy nhót: [Á á á á, tiến độ nhiệm vụ đã sáng lên một điểm!!!]
Tả Hoan nén lại tiếng ồn ào bên tai, nhìn đôi mắt tròn xoe vừa nhìn đã thấy có phần dễ bắt nạt của Du Oanh, không cảm thấy lần nhiệm vụ này đã hoàn thành hoàn toàn, để đề phòng bất trắc, cô cảm thấy vẫn nên đưa người về ký túc xá cùng sẽ an toàn hơn.
Vì vậy, cô lên tiếng hỏi: “Tôi cũng đang định về, cô có muốn đi cùng không?”
Du Oanh lại ngây ra một lúc, sau đó vô thức gật đầu.
Trên đường, hai người sánh vai đi trong đêm, không ai nói lời nào, không khí rất yên tĩnh, nhưng trong lòng Du Oanh lại vô cớ hơi căng thẳng.
Cô ấy hơi muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí khó xử này, nhưng cô ấy lại hơi không dám...
Cho đến khi một rắc rối nhỏ bất ngờ ập đến.
“Chào cô, lúc nãy ở xa tôi thấy cô rất dễ thương, muốn làm quen với cô một chút, tôi có thể xin thông tin liên lạc của cô được không?” Một người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện chặn đường, Du Oanh nhìn đối phương giơ điện thoại lên, vô thức đưa tay sờ lên chiếc khẩu trang trên mặt.
Ngay sau đó cô ấy lắc đầu, giọng điệu ôn hòa: “Xin lỗi.”
Người đàn ông bị từ chối không từ bỏ ngay lập tức, ngược lại còn mặt dày tranh thủ: “Cho tôi xin đi mà, tôi thật sự không phải người xấu, chỉ là cảm thấy cô trông rất giống mẫu người lý tưởng của tôi, muốn làm quen với cô thôi.”
Bên cạnh còn có hai người bạn của hắn cười hì hì ở bên cạnh hùa theo: “Người đẹp ơi, anh bạn của tôi không phải ai cũng xin thông tin liên lạc đâu, cô đồng ý đi.”
Sau khi Du Oanh từ chối nhiều lần, cô ấy không nói không rằng cúi đầu đi thẳng về phía trước, cô ấy muốn nhanh chóng rời đi, nhưng ba người đàn ông lại đi theo quấy rối bên cạnh và giọng điệu dần dần từ tốt đẹp ban đầu chuyển thành những lời lăng mạ ác ý: “Làm cao cái gì chứ, chỉ là muốn xin thông tin liên lạc của cô thôi, còn thật sự coi mình là mỹ nữ gì chắc.”
“Đeo khẩu trang kín mít thế kia, không lẽ là loại ra ngoài ánh sáng là chết ngắc?”
Du Oanh vốn tốt tính, lúc này trong lòng cũng không khỏi nổi giận, cô ấy trợn tròn mắt hung hăng nhìn đối phương, đưa ra lời cảnh cáo không hề có uy hϊếp: “Các người còn quấy rối tôi nữa là tôi báo cảnh sát đấy.”
Hắn vừa nói, vừa cười một cách gian tà, đưa bàn tay heo của mình ra định giở trò.
Tim Du Oanh gần như đập nhanh trong tích tắc, bàn tay đang nắm chặt chiếc túi cũng siết lại ngay lập tức. Trong lúc đầu óc trống rỗng, chưa kịp nghĩ xem phải làm gì tiếp theo thì một bàn tay đột nhiên xuất hiện nắm cổ tay cô ấy, kéo cơ thể cô ấy về phía sau.
Ngay sau đó, thay thế ba gương mặt nhầy nhụa trước mắt là một bóng lưng cao gầy.
Giọng người phụ nữ trong trẻo lạnh lùng, ngữ khí cũng chỉ gần như là một lời kể bình thản.
Cô mặc áo phông và quần dài đơn giản, mái tóc đen dài thoải mái xoã sau lưng, một chiếc mũ lưỡi trai và khẩu trang đơn giản không có họa tiết che gương mặt, chỉ để lộ đôi mắt và khí chất lạnh lùng toàn thân cũng đủ để truyền tải tín hiệu cô không dễ chọc vào.
Từ trường trên người rất kỳ diệu. Đôi khi bạn thật sự có thể cảm nhận rõ ràng từ một người rằng cô ấy vô hại hay mang theo nguy hiểm.
Rõ ràng, Tả Hoan thuộc loại thứ hai.
Ba tên côn đồ rõ ràng là loại bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh nhìn nhau, quả nhiên không nói một lời nào đã nhanh chóng bỏ chạy.
“Cảm... cảm ơn.”
Du Oanh rất nhạy cảm với giọng nói của người khác, cô ấy gần như nhận ra Tả Hoan ngay khoảnh khắc nghe thấy người trước mặt lên tiếng. Vì giọng của Tả Hoan rất đặc biệt nên trước đó khi vừa đến căn cứ ghi hình tập 1, trong phần tự giới thiệu của các thực tập sinh, Du Oanh đã chú ý đến Tả Hoan.
Du Oanh không ngờ sẽ gặp Tả Hoan ở đây, càng không ngờ đối phương sẽ cứu mình.
Hai người trước đây không phải là không có giao tiếp, chỉ là những lần giao tiếp đó đều không thể nói là vui vẻ, cô ấy cứ ngỡ Tả Hoan vẫn luôn rất ghét mình.
007 trong đầu Tả Hoan điên cuồng xoay tròn nhảy nhót: [Á á á á, tiến độ nhiệm vụ đã sáng lên một điểm!!!]
Tả Hoan nén lại tiếng ồn ào bên tai, nhìn đôi mắt tròn xoe vừa nhìn đã thấy có phần dễ bắt nạt của Du Oanh, không cảm thấy lần nhiệm vụ này đã hoàn thành hoàn toàn, để đề phòng bất trắc, cô cảm thấy vẫn nên đưa người về ký túc xá cùng sẽ an toàn hơn.
Vì vậy, cô lên tiếng hỏi: “Tôi cũng đang định về, cô có muốn đi cùng không?”
Du Oanh lại ngây ra một lúc, sau đó vô thức gật đầu.
Trên đường, hai người sánh vai đi trong đêm, không ai nói lời nào, không khí rất yên tĩnh, nhưng trong lòng Du Oanh lại vô cớ hơi căng thẳng.
Cô ấy hơi muốn nói gì đó để phá vỡ bầu không khí khó xử này, nhưng cô ấy lại hơi không dám...
3
0
1 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
