0 chữ
Chương 8
Chương 8
Không đúng! Khu vực ven biển mà cô từng đi qua, dù có hoang vu đến đâu, thì phạm vi mấy trăm dặm xung quanh cũng chỉ là vài làng chài nhỏ, tuyệt đối không thể xuất hiện cái gì giống như bộ lạc nguyên thủy thế này...
Cô cúi đầu theo phản xạ, nhìn xuống bộ quần áo mình đang khoác tạm trên người. Chất liệu là da thú, được khâu vá thô sơ, kiểu dáng cũng rất đơn giản. Dù thủ công vụng về, nhưng trong thời tiết giá lạnh thế này, mặc vào lại thấy khá ấm áp — chỉ là mùi thì... có chút kỳ quái.
Khoan đã… có gì đó không ổn!
Cô còn nhớ rất rõ, lúc mình ngã từ vách đá xuống là đang giữa mùa hè, thậm chí còn mặc váy. Vậy mà giờ đây gió Bắc rít từng cơn, lạnh đến tê buốt da thịt — khí hậu này rõ ràng là giữa mùa đông!
Bất thường! Mọi thứ đều bất thường!
Tựa như linh cảm có chuyện không hay, cô bỗng dưng giơ tay lên trước mặt — chỉ nhìn một cái, cô lập tức cảm thấy như sét đánh giữa trời quang!
Bàn tay vốn thon dài, trắng trẻo của cô, giờ đây lại trở nên khô ráp, đen nhẻm. Lòng bàn tay và các ngón đều dày đặc vết chai, năm ngón tay gầy gò như chân gà, khẳng khiu và xấu xí.
Đây… hoàn toàn không phải là tay của cô!
Lạc Thanh Vũ luôn tự hào về khả năng giữ bình tĩnh trong mọi tình huống, nhưng lúc này, cô cũng không tránh khỏi một chút hoảng loạn. Cắn răng, cô xắn cao tay áo lên — bên trong là cánh tay đen sì, sần sùi, trông như đã nhiều năm không được chạm nước.
Cánh tay này, cùng với bàn tay kia, thật sự rất “ăn rơ” với nhau — đen đúa, thô ráp, lạ lẫm đến mức khiến người ta khó lòng tiếp nhận. Trên đó còn có những vết thương cũ mới đan xen, lớn nhỏ khác nhau, như vừa trải qua một trận hành hạ tàn nhẫn.
Rốt cuộc trong quãng thời gian cô hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại trở thành thế này? Chẳng lẽ lúc ngã xuống đầu bị va đập mạnh, mất trí nhớ, bị bắt đi làm nô ɭệ cho một bộ tộc nào đó, rồi bị ép lao động như trâu ngựa tới tận bây giờ?
Vô số giả thuyết rối như tơ vò xoay quanh trong đầu cô, không cái nào có lời giải thích hợp lý.
Theo bản năng, cô sờ lên gương mặt mình. Cảm giác thô ráp dưới tay càng khiến cô nghẹn lời — hoàn toàn khác với làn da mịn màng, bóng mượt như thuở trước.
Tóc… tóc của cô cũng trở nên rối tung, từng búi bết lại, dơ bẩn và lộn xộn như một cái tổ chim bị chà đạp hàng trăm lần.
Cô bỗng rất muốn được soi gương, để nhìn thấy bản thân hiện giờ ra sao… nhưng trong tình huống hiện tại, đó rõ ràng chỉ là mộng tưởng xa vời.
Phải rồi — Hạ Hướng Vãn đâu? Anh có được cứu không? Ý nghĩ vừa lóe lên, cô lập tức lắc đầu.
Không thể nào…
Ngay khoảnh khắc anh ôm cô nhảy xuống, cô đã cảm nhận rõ ràng — hơi thở của anh đứt đoạn giữa không trung. Cho dù có may mắn bị sóng cuốn trôi đến nơi này, thì người ta vớt lên được… cũng chỉ là thi thể.
Một cơn đau nhói lại trào lên trong l*иg ngực. Cô khẽ rít một hơi.
Cô từng nghĩ giữa mình và Hạ Hướng Vãn chỉ là mối quan hệ tạm bợ, một dạng dựa vào nhau khi cần an ủi — không hề liên quan đến tình yêu. Vậy mà không ngờ, cô lại sa vào lúc nào chẳng hay. Đến mức cuối cùng… lại rơi vào kết cục cả hai cùng bị thương tổn nặng nề…
Nếu như họ không phải đặc công và sát thủ. Nếu như vào ngày đó, cô không phát hiện ra thân phận thật của anh, thì có lẽ… khi anh cầu hôn, cô sẽ cảm động thật lòng, gật đầu đồng ý, làm cô dâu của anh… có lẽ cả hai sẽ cùng nắm tay đi hết một đời bình yên.
Chỉ tiếc… tất cả chỉ là nếu như. Mà những điều ấy… giờ đây không thể quay lại nữa.
Cô khẽ lắc đầu, gạt bỏ những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu. Tình cảnh hiện tại vô cùng kỳ lạ, hiển nhiên đang rất bất lợi với cô. Cô phải nhanh chóng giành lại thế chủ động!
Cô đảo mắt nhìn quanh, chú ý đến chiếc l*иg sắt được ghép từ những thanh kim loại to bằng ngón tay cái. Ánh mắt lóe lên, cô bắt đầu suy tính khả năng bẻ cong thanh sắt để thoát thân. Với công phu từng luyện, việc đó… tất nhiên có thể làm được!
Cô cúi đầu theo phản xạ, nhìn xuống bộ quần áo mình đang khoác tạm trên người. Chất liệu là da thú, được khâu vá thô sơ, kiểu dáng cũng rất đơn giản. Dù thủ công vụng về, nhưng trong thời tiết giá lạnh thế này, mặc vào lại thấy khá ấm áp — chỉ là mùi thì... có chút kỳ quái.
Khoan đã… có gì đó không ổn!
Cô còn nhớ rất rõ, lúc mình ngã từ vách đá xuống là đang giữa mùa hè, thậm chí còn mặc váy. Vậy mà giờ đây gió Bắc rít từng cơn, lạnh đến tê buốt da thịt — khí hậu này rõ ràng là giữa mùa đông!
Bất thường! Mọi thứ đều bất thường!
Tựa như linh cảm có chuyện không hay, cô bỗng dưng giơ tay lên trước mặt — chỉ nhìn một cái, cô lập tức cảm thấy như sét đánh giữa trời quang!
Đây… hoàn toàn không phải là tay của cô!
Lạc Thanh Vũ luôn tự hào về khả năng giữ bình tĩnh trong mọi tình huống, nhưng lúc này, cô cũng không tránh khỏi một chút hoảng loạn. Cắn răng, cô xắn cao tay áo lên — bên trong là cánh tay đen sì, sần sùi, trông như đã nhiều năm không được chạm nước.
Cánh tay này, cùng với bàn tay kia, thật sự rất “ăn rơ” với nhau — đen đúa, thô ráp, lạ lẫm đến mức khiến người ta khó lòng tiếp nhận. Trên đó còn có những vết thương cũ mới đan xen, lớn nhỏ khác nhau, như vừa trải qua một trận hành hạ tàn nhẫn.
Rốt cuộc trong quãng thời gian cô hôn mê đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại trở thành thế này? Chẳng lẽ lúc ngã xuống đầu bị va đập mạnh, mất trí nhớ, bị bắt đi làm nô ɭệ cho một bộ tộc nào đó, rồi bị ép lao động như trâu ngựa tới tận bây giờ?
Theo bản năng, cô sờ lên gương mặt mình. Cảm giác thô ráp dưới tay càng khiến cô nghẹn lời — hoàn toàn khác với làn da mịn màng, bóng mượt như thuở trước.
Tóc… tóc của cô cũng trở nên rối tung, từng búi bết lại, dơ bẩn và lộn xộn như một cái tổ chim bị chà đạp hàng trăm lần.
Cô bỗng rất muốn được soi gương, để nhìn thấy bản thân hiện giờ ra sao… nhưng trong tình huống hiện tại, đó rõ ràng chỉ là mộng tưởng xa vời.
Phải rồi — Hạ Hướng Vãn đâu? Anh có được cứu không? Ý nghĩ vừa lóe lên, cô lập tức lắc đầu.
Không thể nào…
Ngay khoảnh khắc anh ôm cô nhảy xuống, cô đã cảm nhận rõ ràng — hơi thở của anh đứt đoạn giữa không trung. Cho dù có may mắn bị sóng cuốn trôi đến nơi này, thì người ta vớt lên được… cũng chỉ là thi thể.
Cô từng nghĩ giữa mình và Hạ Hướng Vãn chỉ là mối quan hệ tạm bợ, một dạng dựa vào nhau khi cần an ủi — không hề liên quan đến tình yêu. Vậy mà không ngờ, cô lại sa vào lúc nào chẳng hay. Đến mức cuối cùng… lại rơi vào kết cục cả hai cùng bị thương tổn nặng nề…
Nếu như họ không phải đặc công và sát thủ. Nếu như vào ngày đó, cô không phát hiện ra thân phận thật của anh, thì có lẽ… khi anh cầu hôn, cô sẽ cảm động thật lòng, gật đầu đồng ý, làm cô dâu của anh… có lẽ cả hai sẽ cùng nắm tay đi hết một đời bình yên.
Chỉ tiếc… tất cả chỉ là nếu như. Mà những điều ấy… giờ đây không thể quay lại nữa.
Cô khẽ lắc đầu, gạt bỏ những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu. Tình cảnh hiện tại vô cùng kỳ lạ, hiển nhiên đang rất bất lợi với cô. Cô phải nhanh chóng giành lại thế chủ động!
Cô đảo mắt nhìn quanh, chú ý đến chiếc l*иg sắt được ghép từ những thanh kim loại to bằng ngón tay cái. Ánh mắt lóe lên, cô bắt đầu suy tính khả năng bẻ cong thanh sắt để thoát thân. Với công phu từng luyện, việc đó… tất nhiên có thể làm được!
6
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
