TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Quay cuồng giữa không trung, cô bất giác vươn tay ôm chặt lấy anh. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, cô khẽ chạm môi lên đôi môi đã lạnh ngắt của anh, thì thầm: “Em xin lỗi. Nếu kiếp sau còn có thể gặp lại, em sẽ bù đắp cho anh…”

Lời thì thầm tan vào hư không, hòa trong những con sóng dữ dội đang cuộn trào. Một vệt máu lớn lan ra trong làn nước biển, rồi cũng nhanh chóng bị dòng chảy cuốn đi, chỉ còn tiếng sóng ào ào không ngừng vỗ vào bờ đá, như chưa từng có chuyện gì xảy ra...

...

Một cảm giác khó tả ập đến.

Nếu có một ngày bạn vừa mở mắt đã phát hiện mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, bên cạnh còn có một ánh mắt đang chằm chằm dán vào, thì điều đầu tiên bạn sẽ che là… mặt? Hay là phía dưới?

Lạc Thanh Vũ lần nữa tỉnh lại, rơi đúng vào tình huống dở khóc dở cười như vậy.

Cô bị cơn đau đánh thức.

Cả người đau như bị xé toạc, giống như bị hàng chục nhát dao cứa vào, sau đó lại bị quẳng vào một đống muối. Cơn đau như thiêu đốt từng thớ thịt, khiến cô lập tức lấy lại ý thức!

Đau đến mức này… chẳng lẽ cô chưa chết?

Lạc Thanh Vũ theo bản năng mở mắt. Trước mắt là một khoảng trời đen đặc, lác đác vài ngôi sao thưa thớt, trăng lưỡi liềm lấp ló nơi góc trời, còn có một loạt song sắt thô to, cong cong vây quanh như mái vòm…

Cô khựng lại.

Song sắt? Mái vòm?

Cô bất giác quay đầu nhìn quanh, cuối cùng cũng hiểu, thì ra mình đang bị nhốt trong một chiếc l*иg sắt. Chiếc l*иg dài khoảng hai mét, cao cũng gần hai mét rưỡi, trông chẳng khác gì loại dùng để nhốt thú dữ.

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Ai đã nhốt cô vào đây? Và còn ném cả l*иg sắt ra bãi sông đầy đá vụn này nữa? Không trách sao cô lại cảm thấy cả người lăn lộn đau nhức như vậy…

Ý nghĩ ấy còn chưa kịp lướt qua đầu, cô đã phát hiện ra một vấn đề còn nghiêm trọng hơn.

Dưới bầu trời lạnh buốt này, cô… hoàn toàn không một mảnh vải che thân!

Không trách sao từ lúc chưa tỉnh, cô đã cảm thấy rét đến mức muốn chết…

Và điều tồi tệ nhất là — ngoài l*иg sắt, có một gã đàn ông to con đang đứng đó!

Gã có đôi mắt to tròn như chuông đồng, trố mắt nhìn cô không chớp. Biểu cảm của gã còn kinh ngạc hơn cả cô, miệng há hốc, phát ra tiếng cười ngốc nghếch: “Còn… còn sống…”

Lạc Thanh Vũ không để gã nói hết câu, cũng không hoảng loạn che thân thể mình lại. Cô phản ứng cực nhanh.

Một tay chộp lấy hòn đá nhỏ bên trong l*иg, cô nhắm thẳng và ném ra!

“Phụt!” Viên đá lao đi cực kỳ chuẩn xác, đập thẳng vào phần chân mềm yếu nhất của gã đàn ông vạm vỡ! Gã khuỵu xuống một cái, hét lên một tiếng thảm thiết rồi nhào thẳng về phía trước.

“Rầm!” Cái đầu to của gã đập thẳng vào song sắt, trước mắt chỉ còn lại đầy sao và chim bay loạn, mắt trắng dần ngược lên, lăn ra bất tỉnh nhân sự.

Chính là điều cô muốn!

Không chần chừ, cô lập tức lao tới, ba chân bốn cẳng lột phăng quần áo trên người gã, rồi khoác tạm lên thân mình đang lạnh run.

Vì trời quá tối, lại đang trong tình trạng vội vàng, cô cũng không kịp để ý làn da mình đã bị thương đến mức nào, càng chẳng quan tâm đến vết đau trên cơ thể. Điều duy nhất cô nghĩ tới lúc này là phải mặc đồ vào ngay!

Bộ quần áo đó vừa thô vừa rộng, cô buộc tạm vài nút lại mới miễn cưỡng giữ được trên người.

Cảm giác đỡ trống trải phần nào giúp cô trấn tĩnh lại. Đôi mắt nhanh chóng quét qua bốn phía để đánh giá tình hình xung quanh.

Bốn phía tăm tối, không có nguồn sáng rõ ràng. Xa xa là hàng cây cao lớn, lờ mờ hiện lên dưới ánh trăng. Sau lưng cô là một dòng sông lớn, mặt nước lấp lánh phản chiếu ánh trăng mờ nhạt.

Trên một thân cây gần đó, có treo một chiếc đèn l*иg chống gió, ánh sáng yếu ớt lay động trong gió đêm, chẳng soi nổi bao nhiêu thứ.

Đây là nơi nào? Cô nhớ rõ dưới vực sâu là đại dương mênh mông, vậy mà giờ lại trôi dạt tới chỗ hoang vu thế này… Chẳng lẽ cô không chết, mà bị sóng cuốn đến một bộ lạc man rợ nào đó?

6

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.