0 chữ
Chương 6
Chương 6
“Cái gọi là bất ngờ của anh, chẳng qua là định đâm tôi một nhát từ phía sau thôi đúng không?” Lạc Thanh Vũ lạnh giọng: “Anh dám nói trong túi không giấu dao găm?!”
Chính cô cũng không hiểu vì sao lại phải tranh cãi với một người vừa mới suýt gϊếŧ mình, về một chuyện vừa vô nghĩa vừa mệt mỏi như thế này.
“Đương nhiên… không phải…” Giọng Hạ Hướng Vãn yếu đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng cô vẫn nghe rất rõ.
“Vậy thì đó là cái gì?” Cô nhìn chằm chằm vào chiếc túi vẫn còn phồng trên người anh, ánh mắt không buông lơi dù chỉ một giây.
Anh không trả lời nữa. Mắt đã nhắm lại, sắc mặt trắng bệch, môi tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Anh... đã chết rồi sao?
Cơ thể cô đột ngột mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ tại chỗ.
Cô hiểu rõ một nhát dao vừa rồi mang theo bao nhiêu lực. Hạ Hướng Vãn có thể trụ được đến lúc này, đã là ngoài sức tưởng tượng rồi.
Anh chết rồi… Anh thật sự chết rồi…
Cô bước đi loạng choạng, cả người như mất đi điểm tựa. Trái tim trong l*иg ngực co thắt, đau như bị khoét một lỗ lớn.
Ngây người mất một lúc, cô quỳ xuống, tay run rẩy lục trong túi anh. Cô muốn biết rốt cuộc anh đã giấu gì trong đó, có đúng là hung khí không?
Vật bên trong cuối cùng cũng được lấy ra. Cô chỉ vừa nhìn thoáng qua, toàn thân đã như rơi vào trạng thái tê dại.
Một chiếc hộp trang sức tinh xảo nằm gọn trong tay cô. Theo bản năng, cô mở ra bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu dưới ánh trăng…
Thì ra… cái gọi là bất ngờ mà anh nói… chính là thứ này… Anh muốn cầu hôn cô…
Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ. Chiếc túi kia vẫn còn phồng, cô tiếp tục lục tiếp, cố níu lấy chút hy vọng cuối cùng.
Lần này là một chiếc hộp nhạc. Khi cô mở ra, tiếng nhạc êm ái vang lên. Bên trong là hai mô hình nhỏ, một nam một nữ đang ôm nhau khiêu vũ dịu dàng theo điệu nhạc.
“Chúng ta kết hôn đi làm tim không còn cô độc
Cho em được yêu thương và hạnh phúc trọn vẹn
Có em bên anh, đời này đã đủ
Lòng bàn tay em từ nay có hơi ấm của anh
Chúng ta kết hôn đi, tạm biệt những ngày đơn độc
Như chim trời bay về tìm chốn yêu thương
Chỉ cần tình yêu ở lại, đã là đủ
Từ nay bên em có tiếng bước chân anh
Luôn mong một lần chạm mặt định mệnh
Sau cơn mưa hiện ra chiếc cầu vồng
Anh là hoàng tử, em là nàng công chúa
Khung cảnh là lá thu rơi nhẹ trong gió
Sẽ có một ngày anh nắm lấy tay em
Cùng ngắm sao băng, cùng đón bình minh
Tình yêu chỉ là một bản tình ca giản dị…”
Khi khúc nhạc vừa dứt, như thể chạm vào cơ quan nào đó giấu trong hộp.
“Vèo! Vèo! Vèo! Bang! Bang! Bang…”
Từ vực sâu phía dưới, hàng loạt chùm pháo hoa bắn vυ"t lên bầu trời, nổ tung thành những đóa sáng rực rỡ. Trong khoảnh khắc ấy, cả không trung như được nhuộm ánh sáng vàng bạc lấp lánh.
Tay cô khẽ run, hộp nhạc rơi xuống đất.
Cô sững người nhìn những chùm pháo hoa đang dần kết thành hình hai trái tim kề sát nhau lơ lửng giữa không trung…
Còn chưa kịp phản ứng, vòng eo bất ngờ bị một lực mạnh siết chặt. Cô bị kéo ngược lại, rồi cả hai cùng ngã xuống.
Một vòng xoáy trời đất quay cuồng. Khi cô tỉnh táo hơn thì đã nhận ra mình đang rơi xuống vực sâu, trong vòng tay của anh.
“Em à… anh thật sự không nỡ rời xa em… Chúng ta cùng nhau lên đường nhé…” Anh ôm cô thật chặt, giọng nói trầm thấp lướt qua bên tai.
“Kiếp sau… chúng ta đừng đối đầu nhau nữa…” Đó là câu cuối cùng anh nói ra.
Anh đã đến giới hạn cuối cùng. Cú nhào xuống ấy đã cuốn trọn phần sinh mệnh cuối cùng trong anh. Đôi mắt anh khép lại, yên lặng rơi vào bóng tối…
Dưới đáy vực là những khối đá ngầm sắc nhọn và làn nước biển cuộn trào dữ dội. Cô nhắm mắt lại, nơi khóe môi thoáng qua một nụ cười chua xót.
Quả nhiên… đặc công hay sát thủ… đều không thể động lòng. Một khi đã yêu… chính là vạn kiếp bất phục. Như cô và anh… lúc này…
Chính cô cũng không hiểu vì sao lại phải tranh cãi với một người vừa mới suýt gϊếŧ mình, về một chuyện vừa vô nghĩa vừa mệt mỏi như thế này.
“Đương nhiên… không phải…” Giọng Hạ Hướng Vãn yếu đến mức gần như không thể nghe thấy, nhưng cô vẫn nghe rất rõ.
“Vậy thì đó là cái gì?” Cô nhìn chằm chằm vào chiếc túi vẫn còn phồng trên người anh, ánh mắt không buông lơi dù chỉ một giây.
Anh không trả lời nữa. Mắt đã nhắm lại, sắc mặt trắng bệch, môi tái nhợt không còn chút huyết sắc.
Anh... đã chết rồi sao?
Cơ thể cô đột ngột mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ tại chỗ.
Cô hiểu rõ một nhát dao vừa rồi mang theo bao nhiêu lực. Hạ Hướng Vãn có thể trụ được đến lúc này, đã là ngoài sức tưởng tượng rồi.
Cô bước đi loạng choạng, cả người như mất đi điểm tựa. Trái tim trong l*иg ngực co thắt, đau như bị khoét một lỗ lớn.
Ngây người mất một lúc, cô quỳ xuống, tay run rẩy lục trong túi anh. Cô muốn biết rốt cuộc anh đã giấu gì trong đó, có đúng là hung khí không?
Vật bên trong cuối cùng cũng được lấy ra. Cô chỉ vừa nhìn thoáng qua, toàn thân đã như rơi vào trạng thái tê dại.
Một chiếc hộp trang sức tinh xảo nằm gọn trong tay cô. Theo bản năng, cô mở ra bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, ánh sáng lạnh lẽo phản chiếu dưới ánh trăng…
Thì ra… cái gọi là bất ngờ mà anh nói… chính là thứ này… Anh muốn cầu hôn cô…
Nhưng cô vẫn chưa từ bỏ. Chiếc túi kia vẫn còn phồng, cô tiếp tục lục tiếp, cố níu lấy chút hy vọng cuối cùng.
“Chúng ta kết hôn đi làm tim không còn cô độc
Cho em được yêu thương và hạnh phúc trọn vẹn
Có em bên anh, đời này đã đủ
Lòng bàn tay em từ nay có hơi ấm của anh
Chúng ta kết hôn đi, tạm biệt những ngày đơn độc
Như chim trời bay về tìm chốn yêu thương
Chỉ cần tình yêu ở lại, đã là đủ
Từ nay bên em có tiếng bước chân anh
Luôn mong một lần chạm mặt định mệnh
Sau cơn mưa hiện ra chiếc cầu vồng
Anh là hoàng tử, em là nàng công chúa
Khung cảnh là lá thu rơi nhẹ trong gió
Sẽ có một ngày anh nắm lấy tay em
Cùng ngắm sao băng, cùng đón bình minh
Tình yêu chỉ là một bản tình ca giản dị…”
Khi khúc nhạc vừa dứt, như thể chạm vào cơ quan nào đó giấu trong hộp.
Từ vực sâu phía dưới, hàng loạt chùm pháo hoa bắn vυ"t lên bầu trời, nổ tung thành những đóa sáng rực rỡ. Trong khoảnh khắc ấy, cả không trung như được nhuộm ánh sáng vàng bạc lấp lánh.
Tay cô khẽ run, hộp nhạc rơi xuống đất.
Cô sững người nhìn những chùm pháo hoa đang dần kết thành hình hai trái tim kề sát nhau lơ lửng giữa không trung…
Còn chưa kịp phản ứng, vòng eo bất ngờ bị một lực mạnh siết chặt. Cô bị kéo ngược lại, rồi cả hai cùng ngã xuống.
Một vòng xoáy trời đất quay cuồng. Khi cô tỉnh táo hơn thì đã nhận ra mình đang rơi xuống vực sâu, trong vòng tay của anh.
“Em à… anh thật sự không nỡ rời xa em… Chúng ta cùng nhau lên đường nhé…” Anh ôm cô thật chặt, giọng nói trầm thấp lướt qua bên tai.
“Kiếp sau… chúng ta đừng đối đầu nhau nữa…” Đó là câu cuối cùng anh nói ra.
Anh đã đến giới hạn cuối cùng. Cú nhào xuống ấy đã cuốn trọn phần sinh mệnh cuối cùng trong anh. Đôi mắt anh khép lại, yên lặng rơi vào bóng tối…
Dưới đáy vực là những khối đá ngầm sắc nhọn và làn nước biển cuộn trào dữ dội. Cô nhắm mắt lại, nơi khóe môi thoáng qua một nụ cười chua xót.
Quả nhiên… đặc công hay sát thủ… đều không thể động lòng. Một khi đã yêu… chính là vạn kiếp bất phục. Như cô và anh… lúc này…
6
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
