TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 5
Chương 5

Ánh mắt Hạ Hướng Vãn khẽ trầm xuống, nhưng vẫn mỉm cười dịu dàng, giọng nói đầy cưng chiều:

“Bảo bối, nhắm mắt lại nào.”

Lại là chiêu này? Lần trước nhắm mắt thì suýt nữa bị anh rút súng ra rồi còn gì!

“Anh lại bí mật cái gì nữa đây.” Lạc Thanh Vũ bật cười khanh khách, nhưng vẫn làm theo lời anh, khẽ nhắm mắt lại.

Chỉ là, lần này cô không nhắm hẳn. Hàng mi cô vốn dày và cong, dù để hở một khe nhỏ cũng không ai có thể phát hiện được.

“Giây phút thiêng liêng thế này, chẳng thần bí một chút thì còn gì thú vị? Bảo bối, không được hé mắt đấy nhé. Anh mà bảo nhắm, em lại mở ra là không được đâu…” Giọng anh vang lên trong trẻo, mang theo chút nũng nịu như dỗ dành.

Trong lòng Lạc Thanh Vũ lạnh dần, khẽ cười thầm, quả nhiên là Hồ Ly giảo hoạt. Một chiêu dùng tới dùng lui, vậy mà vẫn khiến người ta dễ lơi lỏng cảnh giác…

Qua khe hở giữa hàng mi, cô thấy rõ ánh mắt anh trong bóng đêm lấp lánh đầy mê hoặc. Bàn tay anh đang chậm rãi đưa vào chiếc túi quần hơi phồng bên hông…

“Đoàng!”

Một tiếng súng nổ khẽ vang lên!

Vì khẩu súng có gắn ống giảm thanh nên âm thanh không lớn, lại bị tiếng sóng biển ào ạt che lấp, hoàn toàn không gây chú ý.

Thân thể Hạ Hướng Vãn khựng lại, hai mắt bỗng trợn lớn. Anh đưa tay ôm ngực, khụy gối ngã xuống đất, máu đỏ từ l*иg ngực trào ra như suối, thấm đẫm chiếc sơ mi trắng chỉ trong thoáng chốc.

“Vì… sao vậy?” Anh gắng nhìn cô, sắc mặt trắng bệch vì mất máu, từng hơi thở trở nên khó nhọc, câu chữ ngắt quãng.

“Đừng diễn nữa, Hồ Ly. Trò chơi kết thúc rồi.” Lạc Thanh Vũ cầm chặt khẩu súng nhỏ, nơi nòng súng vẫn còn vương làn khói mỏng. Cô liếc nhìn áo anh loang máu, trong lòng thoáng dậy một cảm xúc không tên, nhưng lại cố tình làm như không có gì.

Cô là tay súng bắn tỉa, rất tự tin vào phát súng của mình, nhắm thẳng vào tim.

Chỉ là khi nổ súng, tâm trạng dao động khiến tay cô khẽ run, viên đạn lệch đi đôi chút. Bởi vậy anh không chết ngay lập tức.

Nhưng điều đó cũng chẳng thay đổi được gì. Anh chắc chắn sẽ chết, không thể nghi ngờ.

Cô đã trừ khử được đối thủ nguy hiểm nhất, báo thù cho những anh em đã ngã xuống.

Chỉ là… vì sao trong lòng lại không hề nhẹ nhõm?

Phát súng ấy, như thể cũng xuyên thẳng qua tim cô.

Cô khẽ lắc đầu. Không được do dự! Nếu khi nãy cô chậm tay chỉ một giây thôi, người nằm xuống lúc này đã là cô rồi.

“Thì ra… em biết thân phận tôi. Em chính là… Mẫu Đơn?” Khóe môi Hạ Hướng Vãn rỉ máu, ánh mắt sâu như đêm đen, chăm chú nhìn cô không chớp.

Cô không gϊếŧ sai người, hắn chính là sát thủ mang mật danh Hồ Ly.

Lạc Thanh Vũ cũng không rõ là đang thở phào nhẹ nhõm, hay đang cảm thấy xót xa vì bản thân quá kém trong việc nhìn người. Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn anh:

“Anh ở bên cạnh tôi chẳng phải vì đã sớm biết thân phận của tôi? Giờ còn giả vờ vô tội gì nữa?”

Hạ Hướng Vãn khẽ cười, đầy chua chát:

“Tôi ở bên em… không phải để ẩn mình… Còn về thân phận của em, thật ra tôi chỉ mới bắt đầu nghi ngờ… Nhưng lại không dám xác nhận, cũng không muốn xác nhận…”

Dù biết rõ có thể là lời nói dối, tim cô vẫn bất giác nhói lên:

“Tại sao?”

Tại sao không muốn xác nhận? Anh chẳng phải là sát thủ máu lạnh ư?

“Bởi vì… tôi yêu em, đồ ngốc. Tôi không muốn chúng ta là kẻ thù sinh tử. Cho nên… tôi mới giả vờ làm đà điểu, trốn tránh…” Anh bật cười tự giễu, hơi thở yếu dần, thân thể cũng chầm chậm đổ xuống…

“Anh nói dối! Rõ ràng anh vừa định gϊếŧ tôi trước! Tôi chỉ nhanh tay hơn một chút thôi.” Lạc Thanh Vũ siết chặt khẩu súng, không tin một lời.

“Tôi… tôi không có… tôi chỉ muốn… tặng em một bất ngờ…” Sắc mặt Hạ Hướng Vãn càng lúc càng nhợt nhạt, sinh mệnh như ngọn đèn cạn dầu, lay lắt yếu ớt, chỉ còn một tia sáng mỏng manh đang lụi dần.

6

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.