0 chữ
Chương 4
Chương 4
“Bảo bối, mẫu đơn là loài hoa vương giả, chẳng phải rất hợp với em sao?”
Anh hơi nghiêng người, áp sát lại gần:
“Sao vậy? Không thích à?”
Giọng anh nhẹ nhàng, mềm mại như cơn gió xuân phớt qua gò má.
Lạc Thanh Vũ mỉm cười, nụ cười mang theo muôn vàn ý vị:
“Thích.” Cô khẽ đặt một nụ hôn bên má anh.
Trên đời này, đâu chỉ riêng mình anh biết diễn kịch, cô cũng không hề kém cạnh.
“Sao hôm nay anh lại mặc đồ nghiêm túc thế?” Lạc Thanh Vũ không biểu lộ cảm xúc gì, kéo ghế ngồi xuống như thường lệ, giọng vẫn nhàn nhạt.
Hạ Hướng Vãn cũng kéo ghế ngồi gần cô, đôi môi cong lên đầy thần bí: “Chút nữa sẽ cho em một bất ngờ.”
“Em đang háo hức lắm đấy.” Cô nhàn nhã đáp. Hạ Hướng Vãn nâng ly rượu chân cao, rượu vang trong ly sóng sánh dưới ánh nến, ánh lên sắc đỏ mờ ảo quyến rũ.
Không biết lát nữa… ai sẽ dành bất ngờ cho ai đây.
Từ khi bước vào nhà, cô đã rõ: thời cơ thích hợp nhất để ra tay là chính lúc này. Nhưng… khi thấy anh mỉm cười ân cần, cô lại chần chừ, không thể xuống tay.
Phải chăng lão Tam đã điều tra nhầm? Ý nghĩ ấy lướt qua trong đầu cô.
Có lẽ, cô nên thử thăm dò thêm một chút nữa? Không thể vội vàng gϊếŧ nhầm người tốt…
Cô dùng dao nĩa cắt phần bò bít tết chín vừa, dường như cố ý dùng lực mạnh hơn một chút. Con dao nhỏ bất ngờ tuột khỏi tay cô, lưỡi dao sáng loáng lao thẳng về phía Hạ Hướng Vãn!
Không rõ là cố ý hay trùng hợp, đúng lúc đó Hạ Hướng Vãn nghiêng người về phía bình rượu đặt trên bàn. Lưỡi dao lướt sát tay áo anh, bay vụt qua.
“Bảo bối, em định mưu sát chồng mình đấy à?” Hạ Hướng Vãn dường như lúc này mới kịp phản ứng, vỗ ngực một cái, giả vờ hoảng hốt.
“Em xin lỗi mà, em trượt tay thôi.” Lạc Thanh Vũ cười nhẹ, thản nhiên giải thích. Nhưng trong lòng thì đã chìm sâu vào cảnh giác.
Vừa rồi thoạt nhìn có vẻ là may mắn, nhưng động tác tránh né ấy mượt mà đến đáng ngờ – tuyệt đối không phải trùng hợp!
Hạ Hướng Vãn khẽ đặt tay lên mu bàn tay cô, giọng dịu dàng:
“Bảo bối, sao vậy? Có tâm sự à?”
“Không có đâu…” Cô lắc đầu, mỉm cười như không có chuyện gì:
“Em đang tò mò không biết lát nữa anh sẽ cho em bất ngờ gì.”
Tay bị anh giữ chặt, cô tạm thời không thể rút vũ khí…
Hạ Hướng Vãn cười, đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi cô:
“Tạm thời giữ bí mật, nhưng em nhất định sẽ thích. Bất ngờ này sẽ đưa em bước sang một hành trình hoàn toàn mới.”
Anh nói bằng giọng ngân nga như đang hát, đôi mắt sáng lên long lanh như chứa cả bầu trời.
Lạc Thanh Vũ: “…”
Cô có nên hiểu những lời này theo nghĩa đen rằng anh sắp tiễn cô “lên đường” không?
Cô âm thầm hít một hơi, nở nụ cười dịu dàng:
“Anh khiến em càng lúc càng tò mò đấy.”
“Vậy thì mau ăn đi, ăn no rồi anh sẽ dẫn em đến một nơi rất tuyệt.” Hạ Hướng Vãn ghé nhanh một nụ hôn lên môi cô, rồi bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.
Một nơi rất tuyệt?
Lạc Thanh Vũ không nói gì, ánh mắt bất động, chỉ thầm nghĩ. Xem ra anh định đổi địa điểm để ra tay. Dù sao nơi này cũng là khu dân cư, nếu thật sự gây án mạng tại đây thì việc xử lý thi thể sẽ rất rắc rối…
...
Nơi “rất tuyệt” mà Hạ Hướng Vãn nhắc đến là một vách đá ven biển.
Vách đá không quá cao, nhưng phía dưới là bãi đá ngầm lởm chởm như răng cưa, sóng biển cuồn cuộn đánh vào bờ, vang lên tiếng gào thét dữ dội.
Hai người lái xe tới. Xuống xe, Hạ Hướng Vãn vẫn nắm tay cô suốt đoạn đường, chỉ đến khi lên đến đỉnh vách đá mới buông ra.
Lạc Thanh Vũ đưa mắt nhìn xuống vực sâu, lòng càng thêm chắc chắn — anh thật sự muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Ở nơi như thế này, chỉ cần đẩy một người xuống là xong. Thi thể rơi vào biển, sóng dữ nuốt trọn, chẳng ai tìm được dấu vết. Đây chẳng phải chính là phong cách ra tay của “Hồ Ly” sao?
“Rốt cuộc anh muốn cho em bất ngờ gì?” Lạc Thanh Vũ đứng thảnh thơi, hai tay đút túi áo, tựa người vào một tảng đá lớn. Đôi mắt sáng trong ánh lên dưới ánh trăng, gió biển thổi tung mái tóc dài mềm mại của cô.
Cô trông vừa gợi cảm lại vừa thuần khiết, giống hệt dáng vẻ thường ngày khiến anh say đắm…
Anh hơi nghiêng người, áp sát lại gần:
“Sao vậy? Không thích à?”
Giọng anh nhẹ nhàng, mềm mại như cơn gió xuân phớt qua gò má.
Lạc Thanh Vũ mỉm cười, nụ cười mang theo muôn vàn ý vị:
“Thích.” Cô khẽ đặt một nụ hôn bên má anh.
Trên đời này, đâu chỉ riêng mình anh biết diễn kịch, cô cũng không hề kém cạnh.
“Sao hôm nay anh lại mặc đồ nghiêm túc thế?” Lạc Thanh Vũ không biểu lộ cảm xúc gì, kéo ghế ngồi xuống như thường lệ, giọng vẫn nhàn nhạt.
Hạ Hướng Vãn cũng kéo ghế ngồi gần cô, đôi môi cong lên đầy thần bí: “Chút nữa sẽ cho em một bất ngờ.”
“Em đang háo hức lắm đấy.” Cô nhàn nhã đáp. Hạ Hướng Vãn nâng ly rượu chân cao, rượu vang trong ly sóng sánh dưới ánh nến, ánh lên sắc đỏ mờ ảo quyến rũ.
Từ khi bước vào nhà, cô đã rõ: thời cơ thích hợp nhất để ra tay là chính lúc này. Nhưng… khi thấy anh mỉm cười ân cần, cô lại chần chừ, không thể xuống tay.
Phải chăng lão Tam đã điều tra nhầm? Ý nghĩ ấy lướt qua trong đầu cô.
Có lẽ, cô nên thử thăm dò thêm một chút nữa? Không thể vội vàng gϊếŧ nhầm người tốt…
Cô dùng dao nĩa cắt phần bò bít tết chín vừa, dường như cố ý dùng lực mạnh hơn một chút. Con dao nhỏ bất ngờ tuột khỏi tay cô, lưỡi dao sáng loáng lao thẳng về phía Hạ Hướng Vãn!
Không rõ là cố ý hay trùng hợp, đúng lúc đó Hạ Hướng Vãn nghiêng người về phía bình rượu đặt trên bàn. Lưỡi dao lướt sát tay áo anh, bay vụt qua.
“Bảo bối, em định mưu sát chồng mình đấy à?” Hạ Hướng Vãn dường như lúc này mới kịp phản ứng, vỗ ngực một cái, giả vờ hoảng hốt.
Vừa rồi thoạt nhìn có vẻ là may mắn, nhưng động tác tránh né ấy mượt mà đến đáng ngờ – tuyệt đối không phải trùng hợp!
Hạ Hướng Vãn khẽ đặt tay lên mu bàn tay cô, giọng dịu dàng:
“Bảo bối, sao vậy? Có tâm sự à?”
“Không có đâu…” Cô lắc đầu, mỉm cười như không có chuyện gì:
“Em đang tò mò không biết lát nữa anh sẽ cho em bất ngờ gì.”
Tay bị anh giữ chặt, cô tạm thời không thể rút vũ khí…
Hạ Hướng Vãn cười, đưa tay chạm nhẹ vào chóp mũi cô:
“Tạm thời giữ bí mật, nhưng em nhất định sẽ thích. Bất ngờ này sẽ đưa em bước sang một hành trình hoàn toàn mới.”
Anh nói bằng giọng ngân nga như đang hát, đôi mắt sáng lên long lanh như chứa cả bầu trời.
Cô có nên hiểu những lời này theo nghĩa đen rằng anh sắp tiễn cô “lên đường” không?
Cô âm thầm hít một hơi, nở nụ cười dịu dàng:
“Anh khiến em càng lúc càng tò mò đấy.”
“Vậy thì mau ăn đi, ăn no rồi anh sẽ dẫn em đến một nơi rất tuyệt.” Hạ Hướng Vãn ghé nhanh một nụ hôn lên môi cô, rồi bắt đầu nghiêm túc ăn cơm.
Một nơi rất tuyệt?
Lạc Thanh Vũ không nói gì, ánh mắt bất động, chỉ thầm nghĩ. Xem ra anh định đổi địa điểm để ra tay. Dù sao nơi này cũng là khu dân cư, nếu thật sự gây án mạng tại đây thì việc xử lý thi thể sẽ rất rắc rối…
...
Nơi “rất tuyệt” mà Hạ Hướng Vãn nhắc đến là một vách đá ven biển.
Vách đá không quá cao, nhưng phía dưới là bãi đá ngầm lởm chởm như răng cưa, sóng biển cuồn cuộn đánh vào bờ, vang lên tiếng gào thét dữ dội.
Hai người lái xe tới. Xuống xe, Hạ Hướng Vãn vẫn nắm tay cô suốt đoạn đường, chỉ đến khi lên đến đỉnh vách đá mới buông ra.
Lạc Thanh Vũ đưa mắt nhìn xuống vực sâu, lòng càng thêm chắc chắn — anh thật sự muốn gϊếŧ người diệt khẩu. Ở nơi như thế này, chỉ cần đẩy một người xuống là xong. Thi thể rơi vào biển, sóng dữ nuốt trọn, chẳng ai tìm được dấu vết. Đây chẳng phải chính là phong cách ra tay của “Hồ Ly” sao?
“Rốt cuộc anh muốn cho em bất ngờ gì?” Lạc Thanh Vũ đứng thảnh thơi, hai tay đút túi áo, tựa người vào một tảng đá lớn. Đôi mắt sáng trong ánh lên dưới ánh trăng, gió biển thổi tung mái tóc dài mềm mại của cô.
Cô trông vừa gợi cảm lại vừa thuần khiết, giống hệt dáng vẻ thường ngày khiến anh say đắm…
6
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
