0 chữ
Chương 3
Chương 3
Cũng vì thế, hai người thuận theo tự nhiên mà dọn về sống chung. Cho đến tận bây giờ...
Cô đã biết thân phận thật sự của anh. Một sự thật khiến cô chỉ hận không thể nghiền xương, xé thịt!
Phải chăng... anh đã sớm biết cô là ai? Vì vậy mới cố tình tiếp cận, cố ý ẩn mình bên cạnh cô, đợi đến ngày ra tay? Rốt cuộc... cô chỉ là một quân cờ trong tay anh?
Là một đặc công chuyên nghiệp, nguyên tắc tối thiểu chính là giữ kín thân phận. Dù người ở bên cạnh có thân thiết đến đâu, cũng tuyệt đối không được phép biết. Cô đã sơ hở từ khi nào? Lộ dấu vết ở đâu để anh nhìn thấu?
Cô siết chặt khẩu súng nhỏ lạnh buốt trong túi áo, hít sâu một hơi để ổn định nhịp tim đang đập loạn.
Tất cả những điều đó... giờ đã không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng nhất là — tối nay, cô phải gϊếŧ anh! Không chỉ để bảo vệ thân phận, mà còn để trả món nợ máu cho những anh em đã ngã xuống.
...
Cô bước vào thang máy, từng bước chậm rãi, nhưng bàn tay trong túi đã sẵn sàng siết chặt lấy cò súng.
“Em về rồi à, bảo bối?”. Vừa bước qua cửa, Hạ Hướng Vãn đã dang tay ôm chặt lấy cô, như mọi khi. Cánh tay anh quàng qua eo cô, kéo cô vào lòng, giọng nói vẫn dịu dàng, tự nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cái ôm quen thuộc, mùi sữa tắm nhẹ nhàng trên người anh cũng quen thuộc... khiến lòng cô thoáng chao đảo. Ngón tay đang đặt nơi cò súng bất giác buông lỏng.
“Hôm nay là ngày gì vậy? Sao em thấy bày nhiều món thế?”. Cô nhìn lướt qua bàn ăn, có đến cả chục món, mà món nào cũng là món cô thích.
“Nhắm mắt lại đi.”. Anh ghé sát tai cô, giọng trầm thấp mang theo hơi thở ấm nóng, đầu lưỡi khẽ liếʍ nhẹ vành tai.
Cô khẽ cau mày, trong lòng lập tức dấy lên cảm giác cảnh giác. Hôm nay… anh có vẻ hơi khác. Thái độ có gì đó kỳ lạ, khí thế cũng bức người hơn bình thường.
Anh đang định ra tay trước sao?
“Nghe lời, nhắm mắt lại nào.” Anh thì thầm, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ.
Cô từ từ khép mắt, ngón tay một lần nữa đặt lên cò súng. Mồ hôi bắt đầu thấm ra lòng bàn tay.
Bất ngờ, ánh sáng vụt tắt. Không gian chìm vào bóng tối khiến sống lưng cô cứng đờ. Bản năng gần như lập tức khiến cô chuẩn bị bóp cò...
Nhưng chỉ vài giây sau, đèn lại sáng trở lại.
“Rồi, mở mắt ra đi.” Giọng anh vang lên bên tai, nhẹ nhàng như gió thoảng.
Cô mở mắt. Trái tim khẽ run.
Trên bàn ăn, những ngọn nến nhỏ màu hồng đã được thắp lên. Ánh nến chập chờn phản chiếu trong ly rượu vang sóng sánh, tạo nên một khung cảnh mờ ảo, dịu dàng.
Một bữa tối dưới ánh nến?
Lòng cô khẽ rung lên, môi mím nhẹ rồi gượng cười:
“Hôm nay là ngày gì mà anh lãng mạn dữ vậy?”
Hạ Hướng Vãn nghiêng đầu, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: “Em đoán xem?”
Cô lắc đầu dứt khoát:
“Không đoán được. Hôm nay chẳng phải lễ gì, cũng không phải sinh nhật ai cả.”
Một tia hụt hẫng lướt qua trong mắt anh. Anh thở dài, giọng có chút trách yêu:
“Ngốc quá… hôm nay là ngày kỷ niệm 100 ngày chúng ta ở bên nhau đấy. Em không thấy nên ăn mừng một chút sao?”
Cô khẽ cười, nhưng nụ cười có phần cứng nhắc. Nếu là trước kia — trước khi biết sự thật, chắc chắn cô sẽ cảm động. Nhưng bây giờ… cảm xúc trong lòng cô rối bời, chẳng thể gọi tên.
“Bảo bối, anh có quà tặng cho em.” Anh mỉm cười, từ đâu đó rút ra một bó hoa, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt cô.
Ánh mắt cô thoáng chấn động.
Hoa mẫu đơn đỏ rực.
Những cánh hoa nở rộ, nồng nàn, sang trọng như một ngọn lửa bốc cháy trong đêm.
“Tại sao lại là mẫu đơn?” Cô lên tiếng, giọng hơi trầm. Trong tình yêu, người ta thường tặng hoa hồng. Anh tặng mẫu đơn, là có ý gì?
Lòng cô chợt trùng xuống. Ánh mắt bất động lướt khắp người anh. Rồi đột nhiên lại một lần nữa co rút mạnh.
Hôm nay anh ăn mặc rất nghiêm túc: vest phẳng phiu, thắt cà vạt cẩn thận. Dưới ánh đèn tranh tối tranh sáng, khuôn mặt tuấn tú ấy hiện lên nét thư thái, lại pha chút lười nhác thường thấy.
Ánh mắt cô lặng lẽ lướt qua toàn thân anh, rồi dừng lại nơi túi quần bên trái, nơi đó… hơi phồng lên như đang giấu một vật gì đó.
Có thứ gì đó đang giấu trong túi, là vũ khí sao?
Bình thường, anh chỉ mặc đồ ở nhà đơn giản, thoải mái. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặc vest chỉn chu, thậm chí còn cẩn thận đeo cà vạt. Gương mặt tuấn tú của anh dưới ánh đèn mờ ảo vừa dịu dàng, vừa khó đoán, lại có phần… nguy hiểm.
Chẳng lẽ... anh cũng đang định ra tay với cô?
Cô đã biết thân phận thật sự của anh. Một sự thật khiến cô chỉ hận không thể nghiền xương, xé thịt!
Phải chăng... anh đã sớm biết cô là ai? Vì vậy mới cố tình tiếp cận, cố ý ẩn mình bên cạnh cô, đợi đến ngày ra tay? Rốt cuộc... cô chỉ là một quân cờ trong tay anh?
Là một đặc công chuyên nghiệp, nguyên tắc tối thiểu chính là giữ kín thân phận. Dù người ở bên cạnh có thân thiết đến đâu, cũng tuyệt đối không được phép biết. Cô đã sơ hở từ khi nào? Lộ dấu vết ở đâu để anh nhìn thấu?
Cô siết chặt khẩu súng nhỏ lạnh buốt trong túi áo, hít sâu một hơi để ổn định nhịp tim đang đập loạn.
Tất cả những điều đó... giờ đã không còn quan trọng nữa. Điều quan trọng nhất là — tối nay, cô phải gϊếŧ anh! Không chỉ để bảo vệ thân phận, mà còn để trả món nợ máu cho những anh em đã ngã xuống.
Cô bước vào thang máy, từng bước chậm rãi, nhưng bàn tay trong túi đã sẵn sàng siết chặt lấy cò súng.
“Em về rồi à, bảo bối?”. Vừa bước qua cửa, Hạ Hướng Vãn đã dang tay ôm chặt lấy cô, như mọi khi. Cánh tay anh quàng qua eo cô, kéo cô vào lòng, giọng nói vẫn dịu dàng, tự nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Cái ôm quen thuộc, mùi sữa tắm nhẹ nhàng trên người anh cũng quen thuộc... khiến lòng cô thoáng chao đảo. Ngón tay đang đặt nơi cò súng bất giác buông lỏng.
“Hôm nay là ngày gì vậy? Sao em thấy bày nhiều món thế?”. Cô nhìn lướt qua bàn ăn, có đến cả chục món, mà món nào cũng là món cô thích.
“Nhắm mắt lại đi.”. Anh ghé sát tai cô, giọng trầm thấp mang theo hơi thở ấm nóng, đầu lưỡi khẽ liếʍ nhẹ vành tai.
Cô khẽ cau mày, trong lòng lập tức dấy lên cảm giác cảnh giác. Hôm nay… anh có vẻ hơi khác. Thái độ có gì đó kỳ lạ, khí thế cũng bức người hơn bình thường.
“Nghe lời, nhắm mắt lại nào.” Anh thì thầm, nụ cười vẫn dịu dàng như cũ.
Cô từ từ khép mắt, ngón tay một lần nữa đặt lên cò súng. Mồ hôi bắt đầu thấm ra lòng bàn tay.
Bất ngờ, ánh sáng vụt tắt. Không gian chìm vào bóng tối khiến sống lưng cô cứng đờ. Bản năng gần như lập tức khiến cô chuẩn bị bóp cò...
Nhưng chỉ vài giây sau, đèn lại sáng trở lại.
“Rồi, mở mắt ra đi.” Giọng anh vang lên bên tai, nhẹ nhàng như gió thoảng.
Cô mở mắt. Trái tim khẽ run.
Trên bàn ăn, những ngọn nến nhỏ màu hồng đã được thắp lên. Ánh nến chập chờn phản chiếu trong ly rượu vang sóng sánh, tạo nên một khung cảnh mờ ảo, dịu dàng.
Một bữa tối dưới ánh nến?
Lòng cô khẽ rung lên, môi mím nhẹ rồi gượng cười:
“Hôm nay là ngày gì mà anh lãng mạn dữ vậy?”
Cô lắc đầu dứt khoát:
“Không đoán được. Hôm nay chẳng phải lễ gì, cũng không phải sinh nhật ai cả.”
Một tia hụt hẫng lướt qua trong mắt anh. Anh thở dài, giọng có chút trách yêu:
“Ngốc quá… hôm nay là ngày kỷ niệm 100 ngày chúng ta ở bên nhau đấy. Em không thấy nên ăn mừng một chút sao?”
Cô khẽ cười, nhưng nụ cười có phần cứng nhắc. Nếu là trước kia — trước khi biết sự thật, chắc chắn cô sẽ cảm động. Nhưng bây giờ… cảm xúc trong lòng cô rối bời, chẳng thể gọi tên.
“Bảo bối, anh có quà tặng cho em.” Anh mỉm cười, từ đâu đó rút ra một bó hoa, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt cô.
Ánh mắt cô thoáng chấn động.
Hoa mẫu đơn đỏ rực.
Những cánh hoa nở rộ, nồng nàn, sang trọng như một ngọn lửa bốc cháy trong đêm.
“Tại sao lại là mẫu đơn?” Cô lên tiếng, giọng hơi trầm. Trong tình yêu, người ta thường tặng hoa hồng. Anh tặng mẫu đơn, là có ý gì?
Lòng cô chợt trùng xuống. Ánh mắt bất động lướt khắp người anh. Rồi đột nhiên lại một lần nữa co rút mạnh.
Hôm nay anh ăn mặc rất nghiêm túc: vest phẳng phiu, thắt cà vạt cẩn thận. Dưới ánh đèn tranh tối tranh sáng, khuôn mặt tuấn tú ấy hiện lên nét thư thái, lại pha chút lười nhác thường thấy.
Ánh mắt cô lặng lẽ lướt qua toàn thân anh, rồi dừng lại nơi túi quần bên trái, nơi đó… hơi phồng lên như đang giấu một vật gì đó.
Có thứ gì đó đang giấu trong túi, là vũ khí sao?
Bình thường, anh chỉ mặc đồ ở nhà đơn giản, thoải mái. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặc vest chỉn chu, thậm chí còn cẩn thận đeo cà vạt. Gương mặt tuấn tú của anh dưới ánh đèn mờ ảo vừa dịu dàng, vừa khó đoán, lại có phần… nguy hiểm.
Chẳng lẽ... anh cũng đang định ra tay với cô?
6
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
