0 chữ
Chương 2
Chương 2
Cô gái trẻ ngẫm nghĩ một lát, rồi chậm rãi nói thêm:
“Đặc công và sát thủ… chẳng phải là hai dạng người hoàn toàn khác nhau sao? Em nghe nói sát thủ lúc nào cũng toát ra sát khí, đi đứng mạnh mẽ, dứt khoát, ai nhìn cũng biết không phải người bình thường…”
Lão Tam bật cười thành tiếng, như thể vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm:
“Em nghe ai nói vậy?”
“Tiểu thuyết mà… Toàn bộ mấy truyện nữ cường em đọc đều viết thế.” Tiểu Thập Cửu bĩu môi. Từ ngày được điều vào tổ đặc công, cô đã đọc không ít thể loại tiểu thuyết hành động, nữ chính bá đạo gϊếŧ người như ngóe, lạnh lùng vô cảm. Đọc nhiều thành quen, nên trong đầu cô cũng dần có những hình dung như thế.
“Tiểu thuyết?”. Lão Tam cười phá lên:
“Tiểu Thập Cửu, chẳng trách em vào tổ đã lâu mà vẫn còn giữ nguyên nét ngây thơ non nớt. Hóa ra là mải đọc tiểu thuyết luyện sát khí? Nghe anh nói đây, kiểu người em miêu tả ấy, không phải sát thủ đâu, mà là cái bia sống!
Sát thủ hay đặc công cũng vậy, đều là những nghề không thể công khai. Vì thế, càng phải sống như người bình thường, càng không để ai nghi ngờ. Cứ như trong tiểu thuyết mà em nói, lúc nào cũng toát lên vẻ nguy hiểm, khí thế ngập trời… vậy thì bị bại lộ lúc nào không hay, chứ nói gì đến hoàn thành nhiệm vụ!
Người có trăm loại, sát thủ và đặc công cũng vậy. Có người lạnh lùng, cũng có người ôn hòa. Không thể dùng một kiểu định nghĩa mà đánh đồng tất cả được.”
“À…” Tiểu Thập Cửu khẽ gật đầu, mặt vẫn ngờ ngợ, như hiểu mà cũng như chưa hiểu hết.
Giọng nói của Lạc Thanh Vũ vang lên từ phía ghế chủ, cắt ngang cuộc trò chuyện:
“Nói đủ chưa? Nếu nói xong rồi thì ai làm việc nấy đi cho tôi. Lão Tam, tổ chức vừa tiếp nhận nhiệm vụ cấp một, cậu đi cùng Lão Lục. Lão Tứ và Lão Thất tiếp tục theo dõi hành tung của Thứ Hổ."
“Lão đại, còn em thì sao?” Tiểu Thập Cửu nhanh nhảu hỏi, ánh mắt đầy mong đợi, rõ ràng rất muốn được giao nhiệm vụ.
Lạc Thanh Vũ liếc nhìn cô một cái, thản nhiên đáp:
“Bao giờ sửa được cái định nghĩa buồn cười kia về sát thủ rồi hãy nói chuyện nhiệm vụ sau.”
Lão Tam lúc này chợt nhớ ra, liền hỏi:
“Vậy còn Hồ Ly thì sao? Tài liệu vất vả lắm tôi mới lấy được, chẳng phải nên tranh thủ hành động luôn à?”
Lạc Thanh Vũ im lặng vài giây, rồi bình thản nói:
“Hắn… để tôi tự ra tay.”
Đã đến lúc kết thúc tất cả rồi.
“Lão đại, nhưng người đó không đơn giản đâu. Một mình cô…” Lão Tam nhíu mày, giọng đầy lo lắng.
“Cứ yên tâm.” Lạc Thanh Vũ quay người bước đi, ánh mắt lạnh như băng:
“Tôi sẽ bắt hắn phải trả giá bằng cái giá đắt nhất.”
...
Lạc Thanh Vũ ngước nhìn lên tầng mười nơi căn hộ của mình, ánh mắt chợt trở nên phức tạp. Ánh đèn trong phòng đã sáng, tựa như mọi ngày. Qua lớp kính, cô dường như thấy được bóng dáng ai đó đang bận rộn trong căn bếp nhỏ, mùi cơm nhà như phảng phất theo gió lan ra…
Nếu không có tập hồ sơ ấy trước mắt, e rằng chính cô cũng chẳng thể tin, người đàn ông mỗi ngày đều nấu cơm cho cô, chỉ cần nói chuyện đôi câu đã đỏ mặt, dịu dàng ấm áp chẳng khác gì người chồng lý tưởng, lại chính là sát thủ máu lạnh mang danh “Hồ Ly”.
Không thể ngờ, thân là lão đại của tổ chức đặc công Vân Long, vậy mà cô cũng có lúc bất cẩn để lật thuyền trong mương, thậm chí còn sống chung với đối thủ nguy hiểm bậc nhất!
Cô gặp Hạ Hướng Vãn cũng hoàn toàn tình cờ, trong một buổi dạ tiệc. Thời nay, phụ nữ xinh đẹp đã là rắc rối, huống gì đàn ông xinh đẹp? Khi cô nhìn thấy anh, anh đang bị vài gã nhà giàu ve vãn không mấy thiện ý. Trong một khoảnh khắc bốc đồng, cô bước đến giải vây cho anh. Hai người cùng khiêu vũ vài bản nhạc, rồi cũng xem như quen biết. Sau đó, trong một chuyến du lịch nước ngoài, họ lại vô tình gặp lại. Cùng đồng hành vài ngày, tình cảm cũng dần nảy nở. Từ đó, Hạ Hướng Vãn bắt đầu theo đuổi cô vô cùng nghiêm túc.
Người ngoài chỉ biết ngưỡng mộ những đặc công mạnh mẽ, kiêu hãnh, thần bí. Nhưng không ai hiểu, sống giữa ranh giới sinh tử mỗi ngày khiến họ phải mang gánh nặng tâm lý khủng khϊếp thế nào. Trong sâu thẳm, họ cũng như bao người bình thường khác, khát khao sự dịu dàng, khát khao một chút bình yên, một chút lãng mạn.
Có người từng nói, muốn giữ được trái tim một người đàn ông, thì trước tiên phải chinh phục được dạ dày của anh ta. Lý lẽ đó, đổi lại, cũng chẳng sai.
Hạ Hướng Vãn nấu ăn cực ngon. Từ ngày ăn bữa cơm đầu tiên anh nấu, Lạc Thanh Vũ không còn muốn đυ.ng đến bất kỳ hộp cơm làm sẵn nào nữa.
“Đặc công và sát thủ… chẳng phải là hai dạng người hoàn toàn khác nhau sao? Em nghe nói sát thủ lúc nào cũng toát ra sát khí, đi đứng mạnh mẽ, dứt khoát, ai nhìn cũng biết không phải người bình thường…”
Lão Tam bật cười thành tiếng, như thể vừa nghe được chuyện gì buồn cười lắm:
“Em nghe ai nói vậy?”
“Tiểu thuyết mà… Toàn bộ mấy truyện nữ cường em đọc đều viết thế.” Tiểu Thập Cửu bĩu môi. Từ ngày được điều vào tổ đặc công, cô đã đọc không ít thể loại tiểu thuyết hành động, nữ chính bá đạo gϊếŧ người như ngóe, lạnh lùng vô cảm. Đọc nhiều thành quen, nên trong đầu cô cũng dần có những hình dung như thế.
“Tiểu thuyết?”. Lão Tam cười phá lên:
“Tiểu Thập Cửu, chẳng trách em vào tổ đã lâu mà vẫn còn giữ nguyên nét ngây thơ non nớt. Hóa ra là mải đọc tiểu thuyết luyện sát khí? Nghe anh nói đây, kiểu người em miêu tả ấy, không phải sát thủ đâu, mà là cái bia sống!
Người có trăm loại, sát thủ và đặc công cũng vậy. Có người lạnh lùng, cũng có người ôn hòa. Không thể dùng một kiểu định nghĩa mà đánh đồng tất cả được.”
“À…” Tiểu Thập Cửu khẽ gật đầu, mặt vẫn ngờ ngợ, như hiểu mà cũng như chưa hiểu hết.
Giọng nói của Lạc Thanh Vũ vang lên từ phía ghế chủ, cắt ngang cuộc trò chuyện:
“Nói đủ chưa? Nếu nói xong rồi thì ai làm việc nấy đi cho tôi. Lão Tam, tổ chức vừa tiếp nhận nhiệm vụ cấp một, cậu đi cùng Lão Lục. Lão Tứ và Lão Thất tiếp tục theo dõi hành tung của Thứ Hổ."
Lạc Thanh Vũ liếc nhìn cô một cái, thản nhiên đáp:
“Bao giờ sửa được cái định nghĩa buồn cười kia về sát thủ rồi hãy nói chuyện nhiệm vụ sau.”
Lão Tam lúc này chợt nhớ ra, liền hỏi:
“Vậy còn Hồ Ly thì sao? Tài liệu vất vả lắm tôi mới lấy được, chẳng phải nên tranh thủ hành động luôn à?”
Lạc Thanh Vũ im lặng vài giây, rồi bình thản nói:
“Hắn… để tôi tự ra tay.”
Đã đến lúc kết thúc tất cả rồi.
“Lão đại, nhưng người đó không đơn giản đâu. Một mình cô…” Lão Tam nhíu mày, giọng đầy lo lắng.
“Cứ yên tâm.” Lạc Thanh Vũ quay người bước đi, ánh mắt lạnh như băng:
“Tôi sẽ bắt hắn phải trả giá bằng cái giá đắt nhất.”
...
Nếu không có tập hồ sơ ấy trước mắt, e rằng chính cô cũng chẳng thể tin, người đàn ông mỗi ngày đều nấu cơm cho cô, chỉ cần nói chuyện đôi câu đã đỏ mặt, dịu dàng ấm áp chẳng khác gì người chồng lý tưởng, lại chính là sát thủ máu lạnh mang danh “Hồ Ly”.
Không thể ngờ, thân là lão đại của tổ chức đặc công Vân Long, vậy mà cô cũng có lúc bất cẩn để lật thuyền trong mương, thậm chí còn sống chung với đối thủ nguy hiểm bậc nhất!
Cô gặp Hạ Hướng Vãn cũng hoàn toàn tình cờ, trong một buổi dạ tiệc. Thời nay, phụ nữ xinh đẹp đã là rắc rối, huống gì đàn ông xinh đẹp? Khi cô nhìn thấy anh, anh đang bị vài gã nhà giàu ve vãn không mấy thiện ý. Trong một khoảnh khắc bốc đồng, cô bước đến giải vây cho anh. Hai người cùng khiêu vũ vài bản nhạc, rồi cũng xem như quen biết. Sau đó, trong một chuyến du lịch nước ngoài, họ lại vô tình gặp lại. Cùng đồng hành vài ngày, tình cảm cũng dần nảy nở. Từ đó, Hạ Hướng Vãn bắt đầu theo đuổi cô vô cùng nghiêm túc.
Người ngoài chỉ biết ngưỡng mộ những đặc công mạnh mẽ, kiêu hãnh, thần bí. Nhưng không ai hiểu, sống giữa ranh giới sinh tử mỗi ngày khiến họ phải mang gánh nặng tâm lý khủng khϊếp thế nào. Trong sâu thẳm, họ cũng như bao người bình thường khác, khát khao sự dịu dàng, khát khao một chút bình yên, một chút lãng mạn.
Có người từng nói, muốn giữ được trái tim một người đàn ông, thì trước tiên phải chinh phục được dạ dày của anh ta. Lý lẽ đó, đổi lại, cũng chẳng sai.
Hạ Hướng Vãn nấu ăn cực ngon. Từ ngày ăn bữa cơm đầu tiên anh nấu, Lạc Thanh Vũ không còn muốn đυ.ng đến bất kỳ hộp cơm làm sẵn nào nữa.
6
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
