0 chữ
Chương 27
Chương 27
Đại Quốc Sư vừa dứt lời, ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp dáng vẻ Lạc Thanh Vũ đang hơi mím môi ngồi yên tại chỗ, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười nhàn nhạt, không rõ trong đầu đang nghĩ gì.
Trong lòng hắn khẽ động. Thiếu nữ trước mắt tuy tuổi còn nhỏ, bề ngoài lại có chút lười nhác biếng nhác, song toàn thân lại toát ra một phong thái tiêu sái, một khí độ khiến người không thể xem thường.
“Vân Hạ quận chúa, ngươi đã có dự định gì chưa?” Hắn hỏi.
Lạc Thanh Vũ khẽ cười, giọng điệu tùy ý: “Ta còn có thể có dự định gì chứ? Tự nhiên là nhanh chóng trở về nhà thôi.”
Nàng ngước mắt nhìn hắn, mỉm cười hỏi ngược lại: “Lần này Đại Quốc Sư tới Lạc Vương phủ, chẳng hay là vì chuyện gì?”
Đại Quốc Sư cũng nhìn lại nàng. Dưới lớp mặt nạ kia, không thể thấy rõ thần sắc, chỉ nghe hắn nhàn nhạt đáp: “Lạc Hải Thiên có dâng tấu nói rằng thứ nữ của ông ta đã đạt tới tầng năm niệm lực. Ta tới xem thử. Thuận đường cũng thay vạn tuế gia cân nhắc nàng có đủ tư cách làm Thái tử phi hay không. Nhưng giờ nếu đã tìm được ngươi… Có lẽ cũng chẳng cần xem nàng ta nữa.”
Lạc Thanh Vũ: “…”
Nàng vươn vai, ngáp một cái rồi lười nhác nói: “Ta đối với Thái tử phi gì đó thật sự không có hứng thú. Ai muốn làm thì làm. Ban ngày đi đường đã quá mệt rồi, buồn ngủ muốn chết! Đại Quốc Sư, nếu ngài đã hỏi xong, ta có thể đi nghỉ được chưa?”
Ánh mắt Đại Quốc Sư hơi dao động, mỉm cười: “Đương nhiên, Thái tử phi xin cứ tự nhiên.”
Lạc Thanh Vũ nhếch môi cười khẽ: “Vậy ta cáo từ.” Nói xong liền ôm quyền thi lễ rồi xoay người rời đi.
Tính nàng vốn lười biếng, đời trước làm đặc công hoàn toàn là tình cờ. Giờ nếu đã có cơ hội sống lại nơi thế giới xa lạ này, nàng chỉ mong được nhàn nhã an ổn, sống một cuộc đời tự do không gò bó. Cái gì mà quốc mẫu, Thái tử phi, nàng không có chút hứng thú nào cả.
Dĩ nhiên, nếu sau này muốn thành danh, thì cũng phải dựa vào bản lĩnh của bản thân mà tung hoành thiên hạ.
Nếu đã làm, vậy thì làm hoàng đế! Làm nữ hoàng thiên hạ còn hơn làm phi tử trong cung.
Làm hoàng hậu? Chẳng qua cũng là dựa vào nam nhân mà tồn tại.
Nàng chẳng qua muốn sống cuộc đời của chính mình, không phải phí mấy trăm năm trong hậu cung tranh sủng đấu đá cùng đám nữ nhân, chỉ nghĩ đến đã thấy ngán ngẩm.
Nghe Đại Quốc Sư kể qua vài câu, nàng đã ngửi ra mùi âm mưu.
Rõ ràng thân thể này từng bị vứt bỏ. Nếu suy luận hợp lý, kẻ đứng sau việc đó hẳn không ngoài hai người một là vị phụ thân chưa từng gặp mặt, hai là người di nương cũng có một nữ nhi kia.
Nếu là cha nàng, thì có thể vì thất vọng khi biết nàng là kẻ không có niệm lực, cảm thấy mất mặt nên mới nhẫn tâm vứt bỏ.
Nhưng khả năng lớn hơn, chính là do vị di nương kia giở trò. Nàng muốn nâng con gái mình lên thay thế vị trí Thái tử phi, tất nhiên phải loại bỏ cái gai trong mắt là nàng.
Lạc Thanh Vũ âm thầm chờ mong: không biết khi trở lại, người cha cao cao tại thượng ấy và vị di nương kia sẽ có biểu cảm ra sao khi thấy nàng còn sống sờ sờ mà quay về?
Là kinh ngạc vui mừng? Hay là hoảng hốt thất sắc?
Chuyện trước đây họ từng đối xử ra sao với Lạc Vân Hạ, nàng không quan tâm, cũng chẳng muốn truy cứu. Dù sao thì đó vốn không phải là nàng.
Những màn đấu đá tranh giành trong gia tộc hào môn, trò tráo đổi nhân thân tranh đoạt ngôi vị, nàng từng thấy không biết bao nhiêu lần ở kiếp trước, đã sớm nhìn quen đến mức vô cảm.
Nhưng hiện tại, thân thể này là của nàng. Vậy thì tốt nhất đừng có ai dám trêu chọc nàng! Nếu không, nàng sẽ khiến bọn họ nhà tan cửa nát, gà bay chó sủa!
…
Lạc Thanh Vũ được Đại Quốc Sư đích thân đưa trở về Lạc Vương phủ, tin tức này nhanh chóng gây chấn động toàn phủ, cả nhà đều náo loạn.
Trong lòng hắn khẽ động. Thiếu nữ trước mắt tuy tuổi còn nhỏ, bề ngoài lại có chút lười nhác biếng nhác, song toàn thân lại toát ra một phong thái tiêu sái, một khí độ khiến người không thể xem thường.
“Vân Hạ quận chúa, ngươi đã có dự định gì chưa?” Hắn hỏi.
Lạc Thanh Vũ khẽ cười, giọng điệu tùy ý: “Ta còn có thể có dự định gì chứ? Tự nhiên là nhanh chóng trở về nhà thôi.”
Nàng ngước mắt nhìn hắn, mỉm cười hỏi ngược lại: “Lần này Đại Quốc Sư tới Lạc Vương phủ, chẳng hay là vì chuyện gì?”
Đại Quốc Sư cũng nhìn lại nàng. Dưới lớp mặt nạ kia, không thể thấy rõ thần sắc, chỉ nghe hắn nhàn nhạt đáp: “Lạc Hải Thiên có dâng tấu nói rằng thứ nữ của ông ta đã đạt tới tầng năm niệm lực. Ta tới xem thử. Thuận đường cũng thay vạn tuế gia cân nhắc nàng có đủ tư cách làm Thái tử phi hay không. Nhưng giờ nếu đã tìm được ngươi… Có lẽ cũng chẳng cần xem nàng ta nữa.”
Nàng vươn vai, ngáp một cái rồi lười nhác nói: “Ta đối với Thái tử phi gì đó thật sự không có hứng thú. Ai muốn làm thì làm. Ban ngày đi đường đã quá mệt rồi, buồn ngủ muốn chết! Đại Quốc Sư, nếu ngài đã hỏi xong, ta có thể đi nghỉ được chưa?”
Ánh mắt Đại Quốc Sư hơi dao động, mỉm cười: “Đương nhiên, Thái tử phi xin cứ tự nhiên.”
Lạc Thanh Vũ nhếch môi cười khẽ: “Vậy ta cáo từ.” Nói xong liền ôm quyền thi lễ rồi xoay người rời đi.
Tính nàng vốn lười biếng, đời trước làm đặc công hoàn toàn là tình cờ. Giờ nếu đã có cơ hội sống lại nơi thế giới xa lạ này, nàng chỉ mong được nhàn nhã an ổn, sống một cuộc đời tự do không gò bó. Cái gì mà quốc mẫu, Thái tử phi, nàng không có chút hứng thú nào cả.
Dĩ nhiên, nếu sau này muốn thành danh, thì cũng phải dựa vào bản lĩnh của bản thân mà tung hoành thiên hạ.
Làm hoàng hậu? Chẳng qua cũng là dựa vào nam nhân mà tồn tại.
Nàng chẳng qua muốn sống cuộc đời của chính mình, không phải phí mấy trăm năm trong hậu cung tranh sủng đấu đá cùng đám nữ nhân, chỉ nghĩ đến đã thấy ngán ngẩm.
Nghe Đại Quốc Sư kể qua vài câu, nàng đã ngửi ra mùi âm mưu.
Rõ ràng thân thể này từng bị vứt bỏ. Nếu suy luận hợp lý, kẻ đứng sau việc đó hẳn không ngoài hai người một là vị phụ thân chưa từng gặp mặt, hai là người di nương cũng có một nữ nhi kia.
Nếu là cha nàng, thì có thể vì thất vọng khi biết nàng là kẻ không có niệm lực, cảm thấy mất mặt nên mới nhẫn tâm vứt bỏ.
Nhưng khả năng lớn hơn, chính là do vị di nương kia giở trò. Nàng muốn nâng con gái mình lên thay thế vị trí Thái tử phi, tất nhiên phải loại bỏ cái gai trong mắt là nàng.
Là kinh ngạc vui mừng? Hay là hoảng hốt thất sắc?
Chuyện trước đây họ từng đối xử ra sao với Lạc Vân Hạ, nàng không quan tâm, cũng chẳng muốn truy cứu. Dù sao thì đó vốn không phải là nàng.
Những màn đấu đá tranh giành trong gia tộc hào môn, trò tráo đổi nhân thân tranh đoạt ngôi vị, nàng từng thấy không biết bao nhiêu lần ở kiếp trước, đã sớm nhìn quen đến mức vô cảm.
Nhưng hiện tại, thân thể này là của nàng. Vậy thì tốt nhất đừng có ai dám trêu chọc nàng! Nếu không, nàng sẽ khiến bọn họ nhà tan cửa nát, gà bay chó sủa!
…
Lạc Thanh Vũ được Đại Quốc Sư đích thân đưa trở về Lạc Vương phủ, tin tức này nhanh chóng gây chấn động toàn phủ, cả nhà đều náo loạn.
6
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
