0 chữ
Chương 26
Chương 26
Tính theo thời gian ở nơi này, nàng còn phải chờ thêm mấy chục năm nữa mới xem là trưởng thành. Mà đến lúc đó, biết đâu nàng đã tự gây dựng được một cuộc đời huy hoàng, không cần cúi đầu trước bất kỳ ai…
“Đại Quốc Sư, nơi này cách Lạc Vương phủ bao xa?” Lạc Thanh Vũ cảm thấy trong lòng có chút nôn nóng, muốn sớm được quay về nhà.
“Không xa,” Đại Quốc Sư đáp lời.
Nàng còn chưa kịp mừng rỡ, hắn liền nhàn nhạt nói thêm một câu:
“Ước chừng hơn hai ngàn dặm.”
Lạc Thanh Vũ: “…”
Hai ngàn dặm mà còn gọi là không xa?! Dù ở thời đại của nàng, đi máy bay cũng mất mấy tiếng đồng hồ, huống chi nơi này chỉ có xe ngựa, còn là loại xe kéo thủ công chứ chẳng phải động cơ cơ giới gì.
Cho dù ngựa có là thiên lý mã, ngày đêm không nghỉ thì cũng phải chạy mất hai ngày hai đêm!
“Thái tử phi không cần vội. Bổn tọa cũng đang định trở về Lạc Vương phủ, vừa hay có thể đồng hành.” Đại Quốc Sư nở một nụ cười.
Ừm, đi cùng hắn thì chắc chắn chẳng phải lo ăn mặc… Khoan đã, Thái tử phi?
Lạc Thanh Vũ lập tức cau mày: Thái tử phi gì chứ? Nàng mới mười mấy tuổi đầu thôi mà?! Chẳng lẽ nơi này cũng có tục gả trẻ con sao?!
Không đúng! Nàng đột nhiên nhớ ra một điều quan trọng. Nếu phụ thân nàng là Nhất Tự Tịnh Kiên vương, thì hoặc là huynh, hoặc là là đệ của hoàng đế. Mà theo lẽ thường, cùng tông tộc thì làm sao thành thân được?
Trong đầu nàng bất giác hiện lên hình bóng Hạ Hướng Vãn, lòng bỗng chùng xuống.
Nàng không muốn thành thân. Càng không muốn bị ép gả cho bất kỳ ai!
Trấn định lại tinh thần, nàng dứt khoát đem nghi vấn hỏi thẳng ra.
Đại Quốc Sư liếc nàng một cái, chậm rãi đáp:
“Các ngươi không đồng tông. Phụ vương của ngươi là Vương gia ngoại tộc của Thương Hải quốc.”
Dưới lời giải thích đơn giản ấy, Lạc Thanh Vũ dần hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra Lạc thị là một thế gia vọng tộc tại Thương Hải quốc. Từ khi quốc gia này lập nên, hậu cung hoàng đế chỉ có thể lập nữ nhi Lạc thị làm hoàng hậu, nói rằng như vậy giang sơn mới vững bền. Mỗi đời, vị trí hoàng hậu đều thuộc về con gái của Lạc Vương phủ, trở thành quốc mẫu, đồng thời cũng là thần nữ được bách tính tôn thờ.
Lạc Vương phủ đời nào cũng có rất nhiều con trai, nhưng kỳ lạ là nữ nhi thì hiếm khi sinh ra, mỗi đời chỉ có một người, và người ấy sẽ ra đời đúng hai mươi năm sau khi đương kim Thái tử được sinh ra, để rồi trở thành chính phi của Thái tử.
Thêm nữa, các nữ nhi Lạc thị luôn sở hữu niệm lực kinh người, gần như là tiên bẩm thánh thể, trời sinh khác biệt.
Nhưng đến đời của Lạc Hải Thiên, điều lạ lại xảy ra. Nữ nhi của ông, Lạc Vân Hạ, tuy mang hoa mai nốt chu sa giữa trán, nhưng lại không có chút niệm lực nào. Đại Quốc Sư lúc đó đích thân chẩn căn cốt cho nàng, cũng kết luận rằng ngoài thân phận biểu tượng thần nữ, thì nàng chẳng khác gì một đứa trẻ bình thường. Điều đó khiến cả nước xôn xao.
Càng khó hiểu hơn, chỉ ít lâu sau, nhị phu nhân của Lạc Hải Thiên cũng hạ sinh một nữ hài, đặt tên là Lạc Vân Triều. Trái ngược hoàn toàn với tỷ tỷ của mình, Vân Triều không có hoa mai giữa trán, nhưng niệm lực bẩm sinh lại cực kỳ mạnh mẽ, ai nhìn vào cũng cho rằng nàng mới là người thích hợp để làm Thái tử phi.
Nhưng theo quy định từ bao đời nay, chỉ nữ nhi trưởng mang hoa mai chí mới được chỉ định trở thành chính phi Thái tử, nên dù Lạc Vân Triều có xuất sắc đến mấy, cũng không thể thay thế được Lạc Vân Hạ.
Vậy nên, khi Vân Hạ đột nhiên mất tích vào năm nàng mười tuổi, toàn bộ Thương Hải quốc rúng động. Dù hoàng gia và vương phủ đã dốc lòng tìm kiếm, tung cả đội quân ra ngoài dò xét, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Không ai ngờ, hôm nay, nàng lại được Đại Quốc Sư vô tình phát hiện!
“Đại Quốc Sư, nơi này cách Lạc Vương phủ bao xa?” Lạc Thanh Vũ cảm thấy trong lòng có chút nôn nóng, muốn sớm được quay về nhà.
“Không xa,” Đại Quốc Sư đáp lời.
Nàng còn chưa kịp mừng rỡ, hắn liền nhàn nhạt nói thêm một câu:
“Ước chừng hơn hai ngàn dặm.”
Lạc Thanh Vũ: “…”
Hai ngàn dặm mà còn gọi là không xa?! Dù ở thời đại của nàng, đi máy bay cũng mất mấy tiếng đồng hồ, huống chi nơi này chỉ có xe ngựa, còn là loại xe kéo thủ công chứ chẳng phải động cơ cơ giới gì.
Cho dù ngựa có là thiên lý mã, ngày đêm không nghỉ thì cũng phải chạy mất hai ngày hai đêm!
Ừm, đi cùng hắn thì chắc chắn chẳng phải lo ăn mặc… Khoan đã, Thái tử phi?
Lạc Thanh Vũ lập tức cau mày: Thái tử phi gì chứ? Nàng mới mười mấy tuổi đầu thôi mà?! Chẳng lẽ nơi này cũng có tục gả trẻ con sao?!
Không đúng! Nàng đột nhiên nhớ ra một điều quan trọng. Nếu phụ thân nàng là Nhất Tự Tịnh Kiên vương, thì hoặc là huynh, hoặc là là đệ của hoàng đế. Mà theo lẽ thường, cùng tông tộc thì làm sao thành thân được?
Trong đầu nàng bất giác hiện lên hình bóng Hạ Hướng Vãn, lòng bỗng chùng xuống.
Nàng không muốn thành thân. Càng không muốn bị ép gả cho bất kỳ ai!
Trấn định lại tinh thần, nàng dứt khoát đem nghi vấn hỏi thẳng ra.
“Các ngươi không đồng tông. Phụ vương của ngươi là Vương gia ngoại tộc của Thương Hải quốc.”
Dưới lời giải thích đơn giản ấy, Lạc Thanh Vũ dần hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.
Thì ra Lạc thị là một thế gia vọng tộc tại Thương Hải quốc. Từ khi quốc gia này lập nên, hậu cung hoàng đế chỉ có thể lập nữ nhi Lạc thị làm hoàng hậu, nói rằng như vậy giang sơn mới vững bền. Mỗi đời, vị trí hoàng hậu đều thuộc về con gái của Lạc Vương phủ, trở thành quốc mẫu, đồng thời cũng là thần nữ được bách tính tôn thờ.
Lạc Vương phủ đời nào cũng có rất nhiều con trai, nhưng kỳ lạ là nữ nhi thì hiếm khi sinh ra, mỗi đời chỉ có một người, và người ấy sẽ ra đời đúng hai mươi năm sau khi đương kim Thái tử được sinh ra, để rồi trở thành chính phi của Thái tử.
Nhưng đến đời của Lạc Hải Thiên, điều lạ lại xảy ra. Nữ nhi của ông, Lạc Vân Hạ, tuy mang hoa mai nốt chu sa giữa trán, nhưng lại không có chút niệm lực nào. Đại Quốc Sư lúc đó đích thân chẩn căn cốt cho nàng, cũng kết luận rằng ngoài thân phận biểu tượng thần nữ, thì nàng chẳng khác gì một đứa trẻ bình thường. Điều đó khiến cả nước xôn xao.
Càng khó hiểu hơn, chỉ ít lâu sau, nhị phu nhân của Lạc Hải Thiên cũng hạ sinh một nữ hài, đặt tên là Lạc Vân Triều. Trái ngược hoàn toàn với tỷ tỷ của mình, Vân Triều không có hoa mai giữa trán, nhưng niệm lực bẩm sinh lại cực kỳ mạnh mẽ, ai nhìn vào cũng cho rằng nàng mới là người thích hợp để làm Thái tử phi.
Nhưng theo quy định từ bao đời nay, chỉ nữ nhi trưởng mang hoa mai chí mới được chỉ định trở thành chính phi Thái tử, nên dù Lạc Vân Triều có xuất sắc đến mấy, cũng không thể thay thế được Lạc Vân Hạ.
Vậy nên, khi Vân Hạ đột nhiên mất tích vào năm nàng mười tuổi, toàn bộ Thương Hải quốc rúng động. Dù hoàng gia và vương phủ đã dốc lòng tìm kiếm, tung cả đội quân ra ngoài dò xét, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Không ai ngờ, hôm nay, nàng lại được Đại Quốc Sư vô tình phát hiện!
5
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
