0 chữ
Chương 28
Chương 28
Lạc Hải Thiên nhìn nữ nhi đen nhẻm đứng trước mặt, thần sắc phức tạp đến cực điểm. Trong đôi mắt ông ánh lên sự vui mừng, áy náy, hoài nghi… cùng vô vàn cảm xúc khó diễn tả, lần lượt hiện rõ trên khuôn mặt vốn luôn uy nghi của ông. Ông muốn nhận lại, lại không dám nhận.
Ánh mắt ông dừng mãi trên nốt chu sa hình hoa mai giữa trán Lạc Thanh Vũ, như muốn xác nhận thật kỹ lưỡng.
Đại Quốc Sư tất nhiên hiểu rõ trong lòng ông ta đang nghi ngờ điều gì, liền thong thả nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói:
“Bổn tọa đã đích thân kiểm tra. Nốt chu sa này là thật, không phải giả mạo.”
Từ sau khi Lạc Vân Hạ mất tích, những năm qua không ít kẻ liều lĩnh ôm theo tiểu nữ hài có nốt chu sa trên trán đến nhận thân, mong kiếm chút lợi lộc từ Lạc phủ. Có người làm giả vụng về, chưa cần giám định đã bị đuổi đi. Nhưng cũng có vài kẻ khéo léo, vết chu sa làm ra y như thật, nhìn sơ chẳng khác gì thiên bẩm, khiến người ta phải mời pháp sư Đại Quốc Sư phái đến giám định. Kết quả đều là giả, đều là thủ đoạn tinh vi của con người.
Lạc Hải Thiên đã chịu đựng đủ những lần hi vọng rồi lại thất vọng, để rồi cuối cùng nổi giận, lập hẳn một tờ bố cáo, tuyên bố, kẻ nào còn dám mang giả mạo đến nhận người, một khi tra ra, lập tức xử tử không tha!
Sau vài vụ xử nghiêm khắc, đám người muốn lợi dụng thời thế liền e ngại, Lạc phủ cũng vì thế mà yên bình trở lại.
Bao năm nay không thể tìm lại được đại nữ nhi, Lạc Hải Thiên đành đặt hi vọng vào tiểu nữ nhi, bắt đầu chuẩn bị cho việc tranh vị trí Thái tử phi.
Bởi vì tình huống này vốn chưa từng xảy ra, triều đình cũng khó xử, mà ý tứ của hoàng đế lại càng mập mờ khó đoán, không hề bày tỏ rõ ràng.
Lạc Hải Thiên vì chuyện đó mà tốn không ít tâm huyết, vất vả xoay sở, lo lót khắp nơi trong triều, hao tốn biết bao bạc trắng, cuối cùng mới có thể khiến hoàng đế hạ một câu: triệu Đại Quốc Sư đến giám định tư chất của tiểu nữ Lạc Vân Triều.
Địa vị của Đại Quốc Sư ở Thương Hải quốc gần như thần thánh. Dù là hoàng đế cũng phải nhường ba phần, lời nói của người này so với trăm quan trong triều còn có sức nặng hơn nhiều.
Cho nên lần này, Lạc phủ chuẩn bị nghênh đón Đại Quốc Sư vô cùng long trọng. Chỉ cần người gật đầu, việc Lạc Vân Triều trở thành Thái tử phi coi như đã định.
Vậy mà muôn vàn mong chờ, đổi lại là cảnh tượng Đại Quốc Sư mang theo Lạc Vân Hạ đã mất tích suốt nhiều năm quay trở về!
Nếu là người khác nói tiểu dã nha đầu này là con gái ông, Lạc Hải Thiên nhất định sẽ không nói hai lời, lập tức đuổi thẳng.
Nhưng người mở lời lại là Đại Quốc Sư đích thân kiểm tra qua, thì ông còn dám nghi ngờ sao? Ai dám nghi ngờ?
Ông đứng lặng người nhìn đứa con gái năm xưa tưởng như đã không còn, lòng trào dâng muôn cảm xúc, không biết phải mở miệng thế nào.
Nữ nhi trở về, lẽ ra là chuyện tốt. Nhưng nghĩ tới những gì ông đã làm vì tiểu nữ mấy năm qua, trong lòng ông không khỏi dâng lên nỗi ngổn ngang khó tả.
Huống chi, đứa con gái này là kẻ không có niệm lực, mà nay đã lớn thế này dung mạo thì không vừa mắt, mà tính tình… chưa chắc Thái tử đã thích.
Lạc Vân Hạ trở về, chẳng khác gì phá hỏng mọi tính toán của ông, làm rối tung cả kế hoạch đã dày công chuẩn bị bao năm.
Ánh mắt ông lại liếc sang Đại Quốc Sư. Người kia vẫn ngồi nơi đó, nhàn nhã như cũ, không đoán ra được tâm ý sâu xa.
Lại quay sang nhìn Lạc Thanh Vũ, bỗng dưng trong lòng run lên một cái.
Chỉ thấy nữ nhi đang mỉm cười nhàn nhạt nhìn ông, ánh mắt trong veo, thản nhiên như thể đã nhìn thấu tất cả tâm tư trong lòng ông.
Khoảnh khắc ấy, Lạc Hải Thiên như có ảo giác, tâm sự giấu kín trong lòng bị nàng nhìn thấu không sót một chữ!
Ông đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng, cố nén xấu hổ:
“Hạ Nhi… mấy năm nay, con đã chịu nhiều khổ sở rồi… Con… con ở đâu suốt những năm qua? Sao lại thành ra thế này?”
Ánh mắt ông dừng mãi trên nốt chu sa hình hoa mai giữa trán Lạc Thanh Vũ, như muốn xác nhận thật kỹ lưỡng.
Đại Quốc Sư tất nhiên hiểu rõ trong lòng ông ta đang nghi ngờ điều gì, liền thong thả nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói:
“Bổn tọa đã đích thân kiểm tra. Nốt chu sa này là thật, không phải giả mạo.”
Từ sau khi Lạc Vân Hạ mất tích, những năm qua không ít kẻ liều lĩnh ôm theo tiểu nữ hài có nốt chu sa trên trán đến nhận thân, mong kiếm chút lợi lộc từ Lạc phủ. Có người làm giả vụng về, chưa cần giám định đã bị đuổi đi. Nhưng cũng có vài kẻ khéo léo, vết chu sa làm ra y như thật, nhìn sơ chẳng khác gì thiên bẩm, khiến người ta phải mời pháp sư Đại Quốc Sư phái đến giám định. Kết quả đều là giả, đều là thủ đoạn tinh vi của con người.
Sau vài vụ xử nghiêm khắc, đám người muốn lợi dụng thời thế liền e ngại, Lạc phủ cũng vì thế mà yên bình trở lại.
Bao năm nay không thể tìm lại được đại nữ nhi, Lạc Hải Thiên đành đặt hi vọng vào tiểu nữ nhi, bắt đầu chuẩn bị cho việc tranh vị trí Thái tử phi.
Bởi vì tình huống này vốn chưa từng xảy ra, triều đình cũng khó xử, mà ý tứ của hoàng đế lại càng mập mờ khó đoán, không hề bày tỏ rõ ràng.
Lạc Hải Thiên vì chuyện đó mà tốn không ít tâm huyết, vất vả xoay sở, lo lót khắp nơi trong triều, hao tốn biết bao bạc trắng, cuối cùng mới có thể khiến hoàng đế hạ một câu: triệu Đại Quốc Sư đến giám định tư chất của tiểu nữ Lạc Vân Triều.
Cho nên lần này, Lạc phủ chuẩn bị nghênh đón Đại Quốc Sư vô cùng long trọng. Chỉ cần người gật đầu, việc Lạc Vân Triều trở thành Thái tử phi coi như đã định.
Vậy mà muôn vàn mong chờ, đổi lại là cảnh tượng Đại Quốc Sư mang theo Lạc Vân Hạ đã mất tích suốt nhiều năm quay trở về!
Nếu là người khác nói tiểu dã nha đầu này là con gái ông, Lạc Hải Thiên nhất định sẽ không nói hai lời, lập tức đuổi thẳng.
Nhưng người mở lời lại là Đại Quốc Sư đích thân kiểm tra qua, thì ông còn dám nghi ngờ sao? Ai dám nghi ngờ?
Ông đứng lặng người nhìn đứa con gái năm xưa tưởng như đã không còn, lòng trào dâng muôn cảm xúc, không biết phải mở miệng thế nào.
Huống chi, đứa con gái này là kẻ không có niệm lực, mà nay đã lớn thế này dung mạo thì không vừa mắt, mà tính tình… chưa chắc Thái tử đã thích.
Lạc Vân Hạ trở về, chẳng khác gì phá hỏng mọi tính toán của ông, làm rối tung cả kế hoạch đã dày công chuẩn bị bao năm.
Ánh mắt ông lại liếc sang Đại Quốc Sư. Người kia vẫn ngồi nơi đó, nhàn nhã như cũ, không đoán ra được tâm ý sâu xa.
Lại quay sang nhìn Lạc Thanh Vũ, bỗng dưng trong lòng run lên một cái.
Chỉ thấy nữ nhi đang mỉm cười nhàn nhạt nhìn ông, ánh mắt trong veo, thản nhiên như thể đã nhìn thấu tất cả tâm tư trong lòng ông.
Khoảnh khắc ấy, Lạc Hải Thiên như có ảo giác, tâm sự giấu kín trong lòng bị nàng nhìn thấu không sót một chữ!
Ông đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng, cố nén xấu hổ:
“Hạ Nhi… mấy năm nay, con đã chịu nhiều khổ sở rồi… Con… con ở đâu suốt những năm qua? Sao lại thành ra thế này?”
6
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
