0 chữ
Chương 25
Chương 25
“A? Ai nói tám mươi tuổi?” Lạc Thanh Vũ vừa định lên tiếng phản bác, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, lập tức hỏi ngược lại:
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Nàng nói bản thân cùng tám mươi năm trước giống nhau, vậy chẳng phải có nghĩa là khi đó hắn đã từng chạm qua căn cốt của nàng rồi sao? Vậy thì... hắn rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
Đại Quốc Sư nhìn nàng một cái, ánh mắt hơi trầm xuống, đáp một cách thản nhiên:
“Tuổi của bổn tọa à… cũng đã lâu lắm rồi, không nhớ rõ nữa. Đại khái cũng hơn năm trăm tuổi rồi.”
“Năm trăm?”
Lạc Thanh Vũ nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc của hắn, lại liếc thân hình cao lớn, dáng vẻ tuấn tú ấy, thế nào cũng không thể liên tưởng đến một cụ già cả đời đã bước sang năm trăm tuổi.
Hay đây là thời đại trường thọ? Tuổi thọ con người ở đây vốn khác hẳn thế giới mà nàng từng sống?
Nàng nghiêm túc hỏi:
“Vậy… người thường ở thời đại này có thể sống đến bao nhiêu tuổi?”
“Trung bình hơn sáu trăm.” Đại Quốc Sư thản nhiên đáp.
Thấy Lạc Thanh Vũ tròn mắt kinh ngạc, hắn bổ sung thêm một câu:
“Nhưng tuổi thọ của Quốc Sư thì không thể so với người thường.”
Quả nhiên! Không trách nàng cảm thấy hắn nhìn thế nào cũng không giống người già, giọng nói thì trẻ trung, dáng vẻ thì chẳng khác gì thanh niên độ hai mươi.
Thế giới này thật khiến người ta hâm mộ, tuổi thọ dài gần như rùa già!
Thế thì tuổi tám mươi của nàng hiện tại chẳng phải chỉ tương đương với mười hai, mười ba tuổi sao?
Không trách dáng vẻ vẫn còn là một đứa bé chưa dậy thì hoàn toàn. Tính ra… nàng đúng là lời to rồi!
Đại Quốc Sư nhướng mày nhìn nàng, nhanh chóng nắm được sơ hở trong lời nói:
“Thời đại này? Lời ấy nghĩa là sao? Chẳng lẽ ngươi không thuộc về thời đại này?”
Lạc Thanh Vũ nhoẻn miệng cười, tỏ vẻ vô tội:
“Ta lớn lên trong bầy sói, vốn không tiếp xúc nhiều với nhân loại, không hiểu thế sự cũng là chuyện bình thường thôi.”
Không muốn bị dồn đến chân tường, nàng nhanh chóng đổi chủ đề:
“Đại Quốc Sư, ta thực sự là quận chúa sao? Thuộc phủ nào vậy?”
Chỉ có con gái của vương gia mới được phong làm quận chúa. Không ngờ xuyên không không biến thành phi tử hay thê thϊếp gì, ngược lại trở thành con gái nhà quyền quý.
Hơn nữa, trùng hợp thay, thân thể này cũng mang họ Lạc. Có thể xem như giữa nàng và thân xác này rất có duyên phận.
Nghĩ như thế, Lạc Thanh Vũ thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn. Nếu thân phận nàng cao quý như vậy, vậy sau này mọi việc đều do nàng định đoạt. Không cần lo sẽ phải chịu khổ hay bị ép bán mạng cho người khác nữa!
“Lạc Vương phủ. Phụ thân ngươi là Nhất Tự Tịnh Kiên vương - Lạc Hải Thiên.” Đại Quốc Sư đáp bằng giọng đều đều.
Nhất Tự Tịnh Kiên vương? Danh xưng nghe đã thấy không hề nhỏ.
Chẳng lẽ là trọng thần quyền thế nghiêng triều, kẻ trên vạn người dưới?
Nếu vậy, thân phận quận chúa của nàng quả thật không hề tầm thường.
Nhưng một tiểu quận chúa sao lại lưu lạc giữa rừng sâu, sống cùng bầy sói?
Lạc Thanh Vũ khẽ nhíu mày, trong đầu lập tức hiện lên đoạn ký ức mơ hồ bị bỏ rơi giữa hoang dã. Chẳng lẽ… có người cố ý?
Nhưng nàng lúc ấy chỉ là một đứa trẻ, có thể uy hϊếp được ai chứ?
Hay là… bởi vì nàng là kẻ không có chút niệm lực nào, nên không được người nhà yêu thương?
Tuy vậy, cũng không đến mức bị ném vào rừng hoang nuôi bằng dã thú, đúng không?
Trong chớp mắt, nàng đã suy tính vô số khả năng.
Rồi nàng khẽ ngáp một cái, vươn vai lười biếng, quyết định không nghĩ ngợi thêm nữa.
Dù sao thì hiện tại, nàng đã có nơi để nương tựa rồi.
Hơn nữa, dù bản thân đã tám mươi tuổi thật, nhưng ở thế giới này lại chỉ là một đứa nhỏ. Nàng không cần lo bị gả đi, càng không sợ ai ép buộc điều gì.
Dựa theo tuổi thọ ở đây, nàng phải đợi thêm vài chục năm mới được xem là thành niên. Mà đến lúc ấy, biết đâu nàng đã tự tạo dựng được thế lực và cuộc đời huy hoàng cho chính mình, chẳng cần phải chịu sự sắp đặt của bất kỳ ai nữa…
“Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Nàng nói bản thân cùng tám mươi năm trước giống nhau, vậy chẳng phải có nghĩa là khi đó hắn đã từng chạm qua căn cốt của nàng rồi sao? Vậy thì... hắn rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
Đại Quốc Sư nhìn nàng một cái, ánh mắt hơi trầm xuống, đáp một cách thản nhiên:
“Tuổi của bổn tọa à… cũng đã lâu lắm rồi, không nhớ rõ nữa. Đại khái cũng hơn năm trăm tuổi rồi.”
“Năm trăm?”
Lạc Thanh Vũ nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc của hắn, lại liếc thân hình cao lớn, dáng vẻ tuấn tú ấy, thế nào cũng không thể liên tưởng đến một cụ già cả đời đã bước sang năm trăm tuổi.
Hay đây là thời đại trường thọ? Tuổi thọ con người ở đây vốn khác hẳn thế giới mà nàng từng sống?
“Vậy… người thường ở thời đại này có thể sống đến bao nhiêu tuổi?”
“Trung bình hơn sáu trăm.” Đại Quốc Sư thản nhiên đáp.
Thấy Lạc Thanh Vũ tròn mắt kinh ngạc, hắn bổ sung thêm một câu:
“Nhưng tuổi thọ của Quốc Sư thì không thể so với người thường.”
Quả nhiên! Không trách nàng cảm thấy hắn nhìn thế nào cũng không giống người già, giọng nói thì trẻ trung, dáng vẻ thì chẳng khác gì thanh niên độ hai mươi.
Thế giới này thật khiến người ta hâm mộ, tuổi thọ dài gần như rùa già!
Thế thì tuổi tám mươi của nàng hiện tại chẳng phải chỉ tương đương với mười hai, mười ba tuổi sao?
Không trách dáng vẻ vẫn còn là một đứa bé chưa dậy thì hoàn toàn. Tính ra… nàng đúng là lời to rồi!
Đại Quốc Sư nhướng mày nhìn nàng, nhanh chóng nắm được sơ hở trong lời nói:
Lạc Thanh Vũ nhoẻn miệng cười, tỏ vẻ vô tội:
“Ta lớn lên trong bầy sói, vốn không tiếp xúc nhiều với nhân loại, không hiểu thế sự cũng là chuyện bình thường thôi.”
Không muốn bị dồn đến chân tường, nàng nhanh chóng đổi chủ đề:
“Đại Quốc Sư, ta thực sự là quận chúa sao? Thuộc phủ nào vậy?”
Chỉ có con gái của vương gia mới được phong làm quận chúa. Không ngờ xuyên không không biến thành phi tử hay thê thϊếp gì, ngược lại trở thành con gái nhà quyền quý.
Hơn nữa, trùng hợp thay, thân thể này cũng mang họ Lạc. Có thể xem như giữa nàng và thân xác này rất có duyên phận.
Nghĩ như thế, Lạc Thanh Vũ thấy lòng nhẹ nhõm hơn hẳn. Nếu thân phận nàng cao quý như vậy, vậy sau này mọi việc đều do nàng định đoạt. Không cần lo sẽ phải chịu khổ hay bị ép bán mạng cho người khác nữa!
Nhất Tự Tịnh Kiên vương? Danh xưng nghe đã thấy không hề nhỏ.
Chẳng lẽ là trọng thần quyền thế nghiêng triều, kẻ trên vạn người dưới?
Nếu vậy, thân phận quận chúa của nàng quả thật không hề tầm thường.
Nhưng một tiểu quận chúa sao lại lưu lạc giữa rừng sâu, sống cùng bầy sói?
Lạc Thanh Vũ khẽ nhíu mày, trong đầu lập tức hiện lên đoạn ký ức mơ hồ bị bỏ rơi giữa hoang dã. Chẳng lẽ… có người cố ý?
Nhưng nàng lúc ấy chỉ là một đứa trẻ, có thể uy hϊếp được ai chứ?
Hay là… bởi vì nàng là kẻ không có chút niệm lực nào, nên không được người nhà yêu thương?
Tuy vậy, cũng không đến mức bị ném vào rừng hoang nuôi bằng dã thú, đúng không?
Trong chớp mắt, nàng đã suy tính vô số khả năng.
Rồi nàng khẽ ngáp một cái, vươn vai lười biếng, quyết định không nghĩ ngợi thêm nữa.
Dù sao thì hiện tại, nàng đã có nơi để nương tựa rồi.
Hơn nữa, dù bản thân đã tám mươi tuổi thật, nhưng ở thế giới này lại chỉ là một đứa nhỏ. Nàng không cần lo bị gả đi, càng không sợ ai ép buộc điều gì.
Dựa theo tuổi thọ ở đây, nàng phải đợi thêm vài chục năm mới được xem là thành niên. Mà đến lúc ấy, biết đâu nàng đã tự tạo dựng được thế lực và cuộc đời huy hoàng cho chính mình, chẳng cần phải chịu sự sắp đặt của bất kỳ ai nữa…
6
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
