TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

Hắn khoác trên người một chiếc áo bào trắng rộng lớn, kiểu dáng kỳ lạ. Cổ áo hơi mở, để lộ xương quai xanh gầy gò, làn da trắng như tuyết, nhìn qua vừa mờ ảo vừa lạnh lẽo.

Trên cổ áo được thêu hai con rồng uốn lượn, từng đường kim mũi chỉ đều cực kỳ tinh tế, trông cứ như thật, như thể chỉ cần chuyển động là sẽ bay ra ngoài.

Tà áo dài chạm đất, lúc hắn cử động nhẹ nhàng, từng bước từng bước lại phảng phất như có dòng nước ngầm chảy theo, khiến người ta cảm thấy kỳ dị mà mê hoặc.

Mái tóc đen xõa dài, mềm mại như tơ nước, buông rối bời xuống vai. Trên đầu chỉ đơn giản buộc một dải lụa cài viên hồng ngọc, phát ra ánh sáng rực rỡ.

Gương mặt bị che bởi chiếc mặt nạ quỷ dữ tợn, không thể nhìn rõ dung mạo thật, chỉ có thể thấy đôi mắt đen sâu như đáy đầm, nơi sâu nhất dường như còn thoáng ánh tím mờ mờ, quỷ dị đến rợn người, lại mơ hồ hấp dẫn như có ma lực khiến người không thể rời mắt.

Hắn cứ thế mà đứng trước mặt nàng, đứng giữa ánh sáng chan hòa, toàn thân toát ra khí chất mát lạnh và yêu dị giao hòa, vậy mà không hề tạo cảm giác gượng gạo hay đối lập, mà ngược lại, cứ như một bức thủy mặc được phác họa hoàn chỉnh, càng nhìn càng khiến người ta không thể dứt mắt.

Lạc Thanh Vũ bất giác sinh ra một cơn thôi thúc kỳ lạ. Nàng muốn tháo chiếc mặt nạ kia xuống, muốn lập tức nhìn thấy rõ dung mạo của hắn.

Suốt đời nàng chưa từng có khát vọng mãnh liệt như thế, dù rõ ràng chính bản thân cũng chẳng hiểu vì sao.

Thế nhưng nàng lúc này lại như bị người ta dùng định thân thuật trói chặt, cả người cứng đờ, đến đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích.

Nàng không thể kéo mặt nạ của hắn xuống, nhưng hắn lại vươn tay, đầu ngón trắng ngần vén nhẹ mái tóc che trán nàng lên, ánh mắt dừng lại nơi ấn đường có nốt chu sa hình hoa mai ấy.

Khoảng cách giữa hai người lúc này vô cùng gần, hơi thở hòa quyện vào nhau, Lạc Thanh Vũ thậm chí còn có thể ngửi được mùi hương thoang thoảng, mát lạnh tỏa ra từ người hắn.

Mặt nàng hơi nóng lên, cảm giác nơi ánh mắt hắn đang nhìn chằm chằm như thiêu như đốt.

May mắn thay, làn da nàng lúc này đen nhẻm, dù có đỏ mặt cũng không ai nhận ra.

Nàng hiểu rõ, tình trạng bị trói cứng hiện tại là do thủ đoạn của hắn. Khóe môi cong nhẹ, giọng mang theo tia giễu cợt nhàn nhạt:

“Đại Quốc Sư, ngươi lại định làm gì nữa đây?”

Trong lòng nàng lại dâng lên một ý niệm thầm kín, nàng muốn học được loại pháp thuật của thế giới này. Sẽ có một ngày, nàng sẽ vượt qua hắn. Nàng muốn nắm quyền chủ động, không bao giờ để bản thân rơi vào thế bị động nữa.

Đôi mắt sâu như hồ nước kia cuối cùng cũng dừng lại trên mắt nàng. Tuy bị che mặt nạ, nhưng giọng hắn vẫn thong thả, dường như mang chút ý cười:

“Ta nghĩ, bổn tọa đã đoán được thân phận thật của ngươi.”

“Thân phận?” Lạc Thanh Vũ khẽ cau mày, có chút giật mình.

“Quận chúa Lạc Vân Hạ.” Hắn chậm rãi buông lời.

Quận chúa? Nàng cư nhiên là một vị quận chúa?

Tin tức này như một thỏi vàng từ trên trời rơi xuống, khiến Lạc Thanh Vũ vui mừng không tả xiết, đồng thời cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.

Nếu thân phận là quận chúa, vậy thì vị Đại Quốc Sư này ít nhiều cũng phải kiêng dè ba phần, sẽ không còn tùy ý đối xử với nàng như trước nữa…

Ý niệm này còn chưa nghĩ xong, bàn tay hắn lại bất ngờ đặt lên cổ tay nàng, chạm vào mạch môn.

Sau khi dừng lại một chút, hắn bỗng thở dài:

“Quả nhiên không ngoài dự đoán, ngươi cũng giống như tám mươi năm trước… vẫn chỉ là một kẻ phế vật không có chút niệm lực nào.”

Lạc Thanh Vũ: “…”

Phế vật? Nàng mà là phế vật?

Cả đời nàng, từ nhỏ đến lớn luôn được gọi là thiên tài, khi nào lại bị người khác đánh giá là phế vật chứ?

Khoan đã hắn vừa nói gì? Tám mươi năm trước?

Thân thể này của nàng nhìn thế nào cũng chỉ mười ba, mười bốn tuổi là cùng, lẽ nào… là thân thể của một lão thái bà tám mươi tuổi?

Dù nàng có điềm tĩnh đến đâu, lúc này cũng bị một câu ấy làm cho sững người!

Nàng hít một hơi thật sâu, cố nén hoảng loạn, nhàn nhạt cười nói:

“Đại Quốc Sư, có phải ngài nhận lầm người rồi không? Nhìn ta thế nào cũng không giống một bà lão tám mươi tuổi, đúng không?”

Thân thể này tuy không dễ nhìn, làn da thô ráp đen nhẻm thật, nhưng dù sao cũng không đến mức tóc bạc da nhăn, hoàn toàn vẫn là một thiếu nữ còn chưa trưởng thành.

Đại Quốc Sư rốt cuộc cũng thu tay về, khẽ liếc nàng một cái:

“Bà lão? Ai nói ngươi là bà lão? Ngươi tám mươi tuổi, nhưng lại không già đi, chẳng phải càng khiến người ta cảm thấy hứng thú hơn sao?”

6

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.