0 chữ
Chương 23
Chương 23
Dĩ nhiên, vào giờ khắc này, để giữ được tính mạng, nàng tuyệt đối không thể tỏ ra quá yếu đuối. Nếu bị vị Quốc Sư biếи ŧɦái này xem là phế vật rồi mang ra luyện đan thì đúng là mất nhiều hơn được!
Lạc Thanh Vũ cầm lấy bút lông, chỉnh lại vài nét, rồi nhanh tay viết xuống tên mình.
Nàng vốn am hiểu nhất là lối chữ Thảo, lần này càng không do dự, trực tiếp hạ bút, từng nét chữ cuốn lượn như rồng bay phượng múa vô cùng phóng túng.
Nét chữ vừa dứt, tờ giấy lập tức bay nhẹ vào sau rèm châu.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc bên trong vang lên tiếng nói của Đại Quốc Sư:
“Thứ ngươi viết đây là... hình vẽ gì vậy?”
Lạc Thanh Vũ: “…”
Hắn… hắn lại cư nhiên không nhận ra chữ Cuồng thảo?
Lạc Thanh Vũ trong lòng khẽ khịt mũi, thầm giơ một ngón giữa trong tâm trí.
Đành phải viết lại một bản khác bằng lối chữ Khải ngay ngắn, nghiêm chỉnh, nàng nghĩ lần này chắc không thể gây ra hiểu lầm gì nữa.
Thế nhưng thời gian chờ đợi lại còn lâu hơn. Cuối cùng, giọng nói lãnh đạm kia lại vang lên:
“Ngươi cố tình dùng mấy đường bùa chú vẽ bậy để lừa gạt bổn tọa phải không?”
Không thể nào? Chữ Khải mà cũng không nhận ra?
Lạc Thanh Vũ sững người. Chẳng lẽ vị Đại Quốc Sư này… là kẻ thất học?
Nàng thở dài một tiếng, không nén nổi ngạc nhiên hỏi:
“Vậy có thể cho ta xem qua văn tự các ngài thường dùng được không?”
Trước mắt phải tìm hiểu xem nơi này dùng hệ chữ nào cho chắc chắn. Dù sao thì đối với nàng, bất kể cổ văn hay hiện đại, chưa từng có loại chữ nào làm khó được.
Một quyển sách lập tức bay tới, rơi nhẹ trước mặt nàng. Lạc Thanh Vũ mở ra, ánh mắt lướt qua rồi chậm rãi nhíu mày.
Mỗi một chữ trên trang sách đều xa lạ, hoàn toàn không giống bất kỳ hệ văn tự nào nàng từng học. Đối với nàng, những chữ đó chẳng khác nào bùa chú, rối rắm đến mức không cách nào phân biệt được.
Nàng hỏi lại:
“Đây là… văn tự thông dụng ở Thương Hải quốc?”
Giọng nói trong trẻo từ sau rèm châu vang lên:
“Là văn tự được sử dụng trên toàn bộ Mộng Lan đại lục.”
Lạc Thanh Vũ: “…”
Khóe môi nàng khẽ giật. Nói vậy chẳng phải nàng, người từng tinh thông cổ văn giờ lại trở thành… kẻ thất học ư?
Đây là lần đầu tiên nàng nghe đến cái tên “Mộng Lan đại lục”. Đào sâu trong ký ức, cũng không có chút ấn tượng gì. Đây là một quốc gia bị lịch sử lãng quên? Hay là… nàng đã xuyên tới một hành tinh khác?
Nhưng ánh trăng, ngôi sao, mặt trời… vẫn không khác gì Trái Đất. Vậy rốt cuộc nàng đang ở đâu? Một hành tinh song song? Một vùng đất trong tấm gương không gian?
Nàng nhớ từng đọc trong một quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng rằng, trong vũ trụ có tồn tại một “gương không gian”. Mọi vật trong đó đều giống bản thể, như người đối diện trong gương…
Chẳng lẽ, nàng đã vô tình xuyên qua gương không gian ấy?
“Chữ viết của ngươi…” Giọng nam trầm thấp cất lên từ sau rèm: “Tạm coi là chữ đi, cũng là thiên bẩm ư?”
Dù hắn không nhận ra những ký tự ấy, nhưng cũng nhìn ra sự thành thục, bố cục rõ ràng, không giống như nét vẽ bừa.
“À… có thể nói vậy.” Lạc Thanh Vũ trả lời tỉnh bơ. Ở đại lục này, nàng – một chuyên gia cổ văn lại trở thành người dốt nát! Sự thật ấy khiến tâm tình nàng có phần buồn bực.
Nàng vô thức đưa tay vén mái tóc rối trước trán, vừa định lên tiếng thì một luồng gió nhẹ bất ngờ lướt qua. Cả người nàng chợt cứng đờ, đến cổ cũng không sao xoay chuyển nổi.
Có chuyện gì vậy?
Lạc Thanh Vũ hoảng hốt. Còn chưa kịp phản ứng, rèm châu khẽ rung lên, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một nam nhân áo bào trắng.
Ánh mắt nàng chấn động. Hắn… chính là Đại Quốc Sư?
Lạc Thanh Vũ cầm lấy bút lông, chỉnh lại vài nét, rồi nhanh tay viết xuống tên mình.
Nàng vốn am hiểu nhất là lối chữ Thảo, lần này càng không do dự, trực tiếp hạ bút, từng nét chữ cuốn lượn như rồng bay phượng múa vô cùng phóng túng.
Nét chữ vừa dứt, tờ giấy lập tức bay nhẹ vào sau rèm châu.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc bên trong vang lên tiếng nói của Đại Quốc Sư:
“Thứ ngươi viết đây là... hình vẽ gì vậy?”
Lạc Thanh Vũ: “…”
Hắn… hắn lại cư nhiên không nhận ra chữ Cuồng thảo?
Lạc Thanh Vũ trong lòng khẽ khịt mũi, thầm giơ một ngón giữa trong tâm trí.
Đành phải viết lại một bản khác bằng lối chữ Khải ngay ngắn, nghiêm chỉnh, nàng nghĩ lần này chắc không thể gây ra hiểu lầm gì nữa.
“Ngươi cố tình dùng mấy đường bùa chú vẽ bậy để lừa gạt bổn tọa phải không?”
Không thể nào? Chữ Khải mà cũng không nhận ra?
Lạc Thanh Vũ sững người. Chẳng lẽ vị Đại Quốc Sư này… là kẻ thất học?
Nàng thở dài một tiếng, không nén nổi ngạc nhiên hỏi:
“Vậy có thể cho ta xem qua văn tự các ngài thường dùng được không?”
Trước mắt phải tìm hiểu xem nơi này dùng hệ chữ nào cho chắc chắn. Dù sao thì đối với nàng, bất kể cổ văn hay hiện đại, chưa từng có loại chữ nào làm khó được.
Một quyển sách lập tức bay tới, rơi nhẹ trước mặt nàng. Lạc Thanh Vũ mở ra, ánh mắt lướt qua rồi chậm rãi nhíu mày.
Mỗi một chữ trên trang sách đều xa lạ, hoàn toàn không giống bất kỳ hệ văn tự nào nàng từng học. Đối với nàng, những chữ đó chẳng khác nào bùa chú, rối rắm đến mức không cách nào phân biệt được.
“Đây là… văn tự thông dụng ở Thương Hải quốc?”
Giọng nói trong trẻo từ sau rèm châu vang lên:
“Là văn tự được sử dụng trên toàn bộ Mộng Lan đại lục.”
Lạc Thanh Vũ: “…”
Khóe môi nàng khẽ giật. Nói vậy chẳng phải nàng, người từng tinh thông cổ văn giờ lại trở thành… kẻ thất học ư?
Đây là lần đầu tiên nàng nghe đến cái tên “Mộng Lan đại lục”. Đào sâu trong ký ức, cũng không có chút ấn tượng gì. Đây là một quốc gia bị lịch sử lãng quên? Hay là… nàng đã xuyên tới một hành tinh khác?
Nhưng ánh trăng, ngôi sao, mặt trời… vẫn không khác gì Trái Đất. Vậy rốt cuộc nàng đang ở đâu? Một hành tinh song song? Một vùng đất trong tấm gương không gian?
Nàng nhớ từng đọc trong một quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng rằng, trong vũ trụ có tồn tại một “gương không gian”. Mọi vật trong đó đều giống bản thể, như người đối diện trong gương…
“Chữ viết của ngươi…” Giọng nam trầm thấp cất lên từ sau rèm: “Tạm coi là chữ đi, cũng là thiên bẩm ư?”
Dù hắn không nhận ra những ký tự ấy, nhưng cũng nhìn ra sự thành thục, bố cục rõ ràng, không giống như nét vẽ bừa.
“À… có thể nói vậy.” Lạc Thanh Vũ trả lời tỉnh bơ. Ở đại lục này, nàng – một chuyên gia cổ văn lại trở thành người dốt nát! Sự thật ấy khiến tâm tình nàng có phần buồn bực.
Nàng vô thức đưa tay vén mái tóc rối trước trán, vừa định lên tiếng thì một luồng gió nhẹ bất ngờ lướt qua. Cả người nàng chợt cứng đờ, đến cổ cũng không sao xoay chuyển nổi.
Có chuyện gì vậy?
Lạc Thanh Vũ hoảng hốt. Còn chưa kịp phản ứng, rèm châu khẽ rung lên, trước mắt nàng đột nhiên xuất hiện một nam nhân áo bào trắng.
Ánh mắt nàng chấn động. Hắn… chính là Đại Quốc Sư?
5
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
