0 chữ
Chương 22
Chương 22
Ánh mắt hắn dừng lại nơi bàn tay nàng dù đã được tỉ mỉ cắt sửa, móng tay vẫn thô ráp đen nhẻm, lớp da dày chai cứng phủ kín. Dáng vẻ này, chẳng khác nào những lang hài mà hắn từng tình cờ gặp được, hoàn toàn không giống thứ có thể giả mạo.
Thế nhưng, một nữ tử bình tĩnh đến mức giảo hoạt như nàng, lại là lần đầu tiên hắn gặp phải. Không phải lang hài nào cũng có thể điều khiển được cả bầy sói xông trận, chẳng lẽ đây thật sự là một loại thần tích?
Hắn thay đổi cách hỏi: “Ngươi học nói tiếng người từ ai?”
“À… cái này… là bẩm sinh.” Vốn nàng đã xuyên qua đến nơi này liền mang theo vốn liếng ngôn ngữ, cho nên câu trả lời này cũng chẳng hề sai.
“Ý ngươi là thiên bẩm?” Giọng điệu Đại Quốc Sư vẫn vững vàng, không vì lời vô nghĩa mà nổi giận.
“Đại Quốc Sư quả nhiên anh minh, đúng là danh bất hư truyền!” Lạc Thanh Vũ cười tủm tỉm, không ngại mà nâng hắn một bậc.
“…” Đại Quốc Sư hơi trầm mặc.
Nữ hài tử này từ lời nói, cử chỉ cho đến cách nghĩ đều giống hệt người thường. Một người như vậy, sao có thể chịu đựng cảnh màn trời chiếu đất, ăn gió nằm sương cùng bầy sói? Lẽ nào chỉ là bịa đặt?
“Ngươi bắt đầu sống cùng bầy sói từ bao giờ?” Đại Quốc Sư thản nhiên truy hỏi.
Lạc Thanh Vũ nhớ lại đoạn ký ức mơ hồ kia, khẽ lắc đầu: “Chắc là từ lúc ba, bốn tuổi, ta không nhớ rõ lắm.”
“Vậy… ngươi còn nhớ người nhà mình không?”
Nàng lại lắc đầu. Thật sự là không có chút ký ức nào.
“Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Lần này nàng vẫn lắc đầu. Dáng dấp thân thể này đúng là không dễ để đoán ra tuổi thực.
“Ngươi tên là gì? Còn nhớ được không?” Vị Quốc Sư vốn cao cao tại thượng lúc này lại như biến thành người chuyên đi tìm người thân thất lạc, kiên nhẫn hỏi từng câu.
Lạc Thanh Vũ trầm mặc trong giây lát. Nếu đã bị bỏ rơi từ nhỏ, thì người nhà chắc chắn cũng chẳng thể tìm lại được. Mà dù có tìm thấy, nàng cũng không muốn nhận. Người nào nhẫn tâm đem một tiểu hài tử quăng cho bầy sói, ắt hẳn không xứng làm cha mẹ.
Nàng dứt khoát dùng tên thật: “Lạc Thanh Vũ.”
Vốn chỉ tùy tiện hỏi, không ngờ nàng lại có tên thật. Đại Quốc Sư hơi ngừng lại: “Ngươi biết viết không?”
Lang hài nói chuyện lưu loát, lời lẽ rõ ràng, chẳng giống gì một đứa trẻ lang thang. Dù không biết nàng học từ đâu, nhưng rõ ràng là nàng có học thức.
“Biết.” Nàng đáp rất gọn gàng.
“Tốt. Vậy viết tên ngươi ra cho ta xem.” Câu nói nhẹ nhàng vừa dứt, trước mặt Lạc Thanh Vũ đã hiện ra đầy đủ bút mực, giấy nghiên.
Lạc Thanh Vũ vốn là thiên tài. Trước đây từng là đặc công quốc gia, tinh thông đủ loại ngôn ngữ, lại vô cùng am hiểu văn hóa cổ Trung Hoa.
Nhớ năm đó, nàng mới mười ba tuổi đã thi đại học. Vì oán trách cha mẹ ép nàng học vượt lớp, nàng cố tình làm bài văn bằng Giáp cốt văn. Những tưởng sẽ bị đánh trượt, nào ngờ lại lọt vào mắt xanh của một chuyên gia nghiên cứu cổ văn, được đặc cách tuyển chọn.
Ngày đó nàng không nhịn được, lặng lẽ rơi nước mắt vì ấm ức, tuổi còn nhỏ đã phải chen chân vào môi trường toàn những anh chị lớn tuổi ở giảng đường đại học.
Chính vì sự nổi bật ấy, nàng nhanh chóng bị tổ chức đặc công quốc gia để mắt đến, từ đó bước vào con đường chiến đấu âm thầm, một đi không trở lại. Ngày nào cũng phải sống trong cảnh cận kề cái chết, sống cuộc đời không thể để lộ thân phận, không thể sống như người bình thường.
Cho đến khi những người anh em bị người yêu sát hại, cũng đồng thời tự tay mình gϊếŧ chết chính người mình yêu, cuộc đời nàng đến lúc kết thúc vẫn ám mùi máu tanh và đầy trớ trêu.
Nghĩ lại một kiếp trước vừa bi thương vừa ràng buộc, kiếp này nàng chỉ muốn sống cho bản thân, lặng lẽ và tự do.
Thế nhưng, một nữ tử bình tĩnh đến mức giảo hoạt như nàng, lại là lần đầu tiên hắn gặp phải. Không phải lang hài nào cũng có thể điều khiển được cả bầy sói xông trận, chẳng lẽ đây thật sự là một loại thần tích?
Hắn thay đổi cách hỏi: “Ngươi học nói tiếng người từ ai?”
“À… cái này… là bẩm sinh.” Vốn nàng đã xuyên qua đến nơi này liền mang theo vốn liếng ngôn ngữ, cho nên câu trả lời này cũng chẳng hề sai.
“Ý ngươi là thiên bẩm?” Giọng điệu Đại Quốc Sư vẫn vững vàng, không vì lời vô nghĩa mà nổi giận.
“…” Đại Quốc Sư hơi trầm mặc.
Nữ hài tử này từ lời nói, cử chỉ cho đến cách nghĩ đều giống hệt người thường. Một người như vậy, sao có thể chịu đựng cảnh màn trời chiếu đất, ăn gió nằm sương cùng bầy sói? Lẽ nào chỉ là bịa đặt?
“Ngươi bắt đầu sống cùng bầy sói từ bao giờ?” Đại Quốc Sư thản nhiên truy hỏi.
Lạc Thanh Vũ nhớ lại đoạn ký ức mơ hồ kia, khẽ lắc đầu: “Chắc là từ lúc ba, bốn tuổi, ta không nhớ rõ lắm.”
“Vậy… ngươi còn nhớ người nhà mình không?”
Nàng lại lắc đầu. Thật sự là không có chút ký ức nào.
“Ngươi bao nhiêu tuổi?”
Lần này nàng vẫn lắc đầu. Dáng dấp thân thể này đúng là không dễ để đoán ra tuổi thực.
Lạc Thanh Vũ trầm mặc trong giây lát. Nếu đã bị bỏ rơi từ nhỏ, thì người nhà chắc chắn cũng chẳng thể tìm lại được. Mà dù có tìm thấy, nàng cũng không muốn nhận. Người nào nhẫn tâm đem một tiểu hài tử quăng cho bầy sói, ắt hẳn không xứng làm cha mẹ.
Nàng dứt khoát dùng tên thật: “Lạc Thanh Vũ.”
Vốn chỉ tùy tiện hỏi, không ngờ nàng lại có tên thật. Đại Quốc Sư hơi ngừng lại: “Ngươi biết viết không?”
Lang hài nói chuyện lưu loát, lời lẽ rõ ràng, chẳng giống gì một đứa trẻ lang thang. Dù không biết nàng học từ đâu, nhưng rõ ràng là nàng có học thức.
“Biết.” Nàng đáp rất gọn gàng.
Lạc Thanh Vũ vốn là thiên tài. Trước đây từng là đặc công quốc gia, tinh thông đủ loại ngôn ngữ, lại vô cùng am hiểu văn hóa cổ Trung Hoa.
Nhớ năm đó, nàng mới mười ba tuổi đã thi đại học. Vì oán trách cha mẹ ép nàng học vượt lớp, nàng cố tình làm bài văn bằng Giáp cốt văn. Những tưởng sẽ bị đánh trượt, nào ngờ lại lọt vào mắt xanh của một chuyên gia nghiên cứu cổ văn, được đặc cách tuyển chọn.
Ngày đó nàng không nhịn được, lặng lẽ rơi nước mắt vì ấm ức, tuổi còn nhỏ đã phải chen chân vào môi trường toàn những anh chị lớn tuổi ở giảng đường đại học.
Chính vì sự nổi bật ấy, nàng nhanh chóng bị tổ chức đặc công quốc gia để mắt đến, từ đó bước vào con đường chiến đấu âm thầm, một đi không trở lại. Ngày nào cũng phải sống trong cảnh cận kề cái chết, sống cuộc đời không thể để lộ thân phận, không thể sống như người bình thường.
Cho đến khi những người anh em bị người yêu sát hại, cũng đồng thời tự tay mình gϊếŧ chết chính người mình yêu, cuộc đời nàng đến lúc kết thúc vẫn ám mùi máu tanh và đầy trớ trêu.
Nghĩ lại một kiếp trước vừa bi thương vừa ràng buộc, kiếp này nàng chỉ muốn sống cho bản thân, lặng lẽ và tự do.
6
0
3 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
