TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21

Trong tĩnh thất thoáng lặng đi một chút.

“Ngươi không sợ ta, rất tốt.” Giọng nói lười nhác từ sau mành truyền ra, “Lang nữ, hãy kể một chút về lai lịch của ngươi đi.”

Lạc Thanh Vũ sớm đã chuẩn bị tâm lý. Nàng không rõ thế giới này đối đãi với những người xuyên không ra sao, để tránh bị vị Đại Quốc Sư kia xem như tà vật mà thiêu sống, tất nhiên không thể khai thật. Vì thế, nàng chỉ đáp gọn một câu:

“Như ngài thấy đấy, ta là lang nữ – người được nuôi lớn trong bầy sói. Nói cách khác, ta là một lang hài.”

Có lẽ trong số những người xuyên qua, nàng là người bi thảm và khác người nhất…

“Lang hài ư?” Đại Quốc Sư nhẹ cười, tiếng cười như nước chảy, thanh nhã êm tai: “Từ này nghe cũng mới lạ đấy.”

Nhưng chỉ sau đó một khắc, giọng điệu chợt sắc bén:

“Bất quá, bổn tọa từng gặp vài kẻ như ngươi. Nhưng những lang hài đó, hành vi và trí tuệ chẳng khác gì loài sói, căn bản không biết nói tiếng người. Ngươi thì học từ ai?”

Lạc Thanh Vũ hơi sững lại. Nàng không ngờ hắn lại từng thấy nhiều lang hài đến vậy.

Xem ra nàng ở thế giới này cũng chẳng phải cá biệt, vẫn còn một vài “đồng loại” khác…

Nàng mím môi, nghiêm túc đáp:

“Có lẽ… ta không giống lang hài bình thường thôi.”

“…” Đại Quốc Sư không nói gì ngay, rõ ràng không ngờ nàng lại đánh võ mồm kiểu đó, chỉ thản nhiên cất giọng: “Bổn tọa muốn nghe sự thật.”

Lạc Thanh Vũ nhún vai, ra vẻ vô tội:

“Ta đang nói thật. Nếu ta không phải là kẻ đặc biệt, chẳng lẽ ngài lại nổi hứng với ta đến vậy?”

“…” Đại Quốc Sư lại im lặng.

Một lúc sau, hắn khẽ bật cười, tiếng cười vẫn thanh nhã và thong thả:

“Ngươi nói không sai, ngươi quả thật không giống người thường. Nhưng ngươi có biết kết cục của những lang hài khác không?”

“Kết cục?” Lạc Thanh Vũ hơi nghiêng đầu suy đoán, “Chẳng lẽ ngài thu bọn họ làm môn hạ?”

Hay vị này có sở thích đặc biệt với lang hài?

“Bổn tọa không có hứng thú rảnh rỗi như vậy.” Giọng hắn nhẹ bẫng, “Bọn họ đều bị các thuật sĩ bắt về luyện đan, hiến cho Hoàng thượng. Nghe nói dược tính rất bổ.”

Lạc Thanh Vũ: “…”

Trong lòng nàng thoáng dâng lên một chút bi ai, như thể thỏ con nghe tin cáo bị gϊếŧ. Nàng khẽ thở dài:

“Quả nhiên kết cục không tốt đẹp gì. May mà ta là một người không giống người thường lang hài, cho nên sẽ không bị đưa đi luyện thành đan dược.”

Giọng nói đầy vẻ tự tin, như thể nàng chắc chắn vận mệnh mình đã thoát khỏi bi kịch.

“Ngươi có trở thành đan dược hay không, là do bổn tọa định đoạt.” Đại Quốc Sư chậm rãi nói, ngữ khí tuy bình thản, nhưng lại khiến người nghe không khỏi rùng mình. “Bổn tọa không thích kẻ luôn miệng nói lời dối trá.”

Lạc Thanh Vũ không hề nao núng, nét mặt vẫn là vẻ thong dong:

“Thật may, ta chưa từng nói dối. Mỗi lời ta nói đều là sự thật, vậy thì có thể yên tâm rồi.”

“Ngươi chắc chắn tất cả đều là thật?” Giọng hắn lúc này đã không còn nghe ra cảm xúc.

“Đương nhiên.” Lạc Thanh Vũ thản nhiên đáp: “Nếu không, chẳng lẽ Đại Quốc Sư không nhận ra, ta vốn dĩ đã khác với những lang hài kia?”

Lại là cái lối nói đánh trống lảng ấy. Nhưng lời nàng nói cũng không thể bắt bẻ, hoàn toàn đúng.

Lạc Thanh Vũ vốn đã quen giao tiếp với tầng lớp quyền lực ở kiếp trước, mấy chuyện tung hỏa mù, đánh Thái Cực trong đối thoại, nàng sớm đã thuộc nằm lòng. Dù là chính khách hay quân nhân, cũng chưa chắc đấu miệng lại được nàng.

Ngay cả Đại Quốc Sư – kẻ được tôn kính như thần thánh – cũng không khỏi im lặng giây lát.

“…Quả thật là không giống người thường.” Cuối cùng hắn cũng mở miệng, giọng nói chậm rãi, như thể đang suy nghĩ sâu xa điều gì đó.

Một kẻ không những biết nói, mà còn biết nói vòng vo, biết giảo hoạt và ứng biến – loại lang hài như thế, e rằng trong thiên hạ chỉ có mình nàng.

Ánh mắt hắn dừng lại nơi đôi bàn tay nàng. Tuy móng tay đã được sửa ngắn gọn, nhưng làn da vẫn đen sạm thô ráp, đầy những vết chai dày, đúng kiểu của một đứa trẻ sinh tồn trong hoang dã. Dấu vết ấy – tuyệt đối không thể ngụy tạo được.

Tướng mạo như vậy, chẳng khác mấy với lang hài mà hắn từng thấy qua, nhưng tâm cơ như thế… thì quả thực là lần đầu tiên.

Không phải lang hài nào cũng có thể điều khiển đàn sói như nàng.

Chẳng lẽ… đây là một loại thần tích?

6

0

3 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.