0 chữ
Chương 28
Chương 28: Tình yêu vườn trường (28)
Bùi Sơ nhìn gã say rượu trước mắt liên tục gây rối, hết lần này đến lần khác sai bảo mình, sắc mặt phức tạp.
Bùi Sơ hít sâu một hơi, định quay người bỏ đi, nhưng không ngờ bị người phía sau kéo lấy vạt áo.
"Dì Trần...?"
Người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế sô pha, mờ mịt nhìn "dì Trần" dường như đang muốn bỏ mặc mình, ánh mắt mơ màng như một đứa trẻ lạc lối.
Bùi Sơ nhếch môi, nghĩ thầm hình tượng chững chạc kiêu ngạo của người đàn ông này trước mặt mình đã hoàn toàn sụp đổ. Mùi rượu quẩn quanh chóp mũi, mà hắn vẫn còn kéo vạt áo mình không buông.
Biết rõ tiếp tục dây dưa là rắc rối, Bùi Sơ không muốn mất thời gian, không nói một lời lại bế bổng anh lên, đi thẳng lên lầu.
Một thiếu niên mười mấy tuổi vậy mà lại dễ dàng vác được một thanh niên cao lớn hơn mình rất nhiều, từng bước vững vàng lên cầu thang.
Mở cửa phòng tắm, trực tiếp ném anh vào bồn tắm, một tay đè chặt người đàn ông đang giãy giụa, một tay vặn mở vòi nước, động tác thô lỗ, chẳng có chút dịu dàng nào.
Mạc Thanh bị Bùi Sơ cõng trên lưng, suốt quãng đường lắc lư khó chịu vô cùng. Lúc này lại bị hắn ấn vào bồn tắm dội nước lạnh lên người, dù có say đến đâu cũng tỉnh táo ngay lập tức. Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt của Mạc Huyên, trong lòng không khỏi rùng mình.
“Mạc Huyên, em làm gì vậy?”
“Chẳng phải anh nói muốn tắm sao?”
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, hàng mi thiếu niên khẽ rủ xuống, gương mặt mang vẻ lười biếng. Thấy anh đã tỉnh, Mạc Huyên liền thu tay lại, thản nhiên trả lời như không có gì.
Quan hệ giữa hai người lạnh nhạt đến cực điểm, dù sống chung dưới một mái nhà, quanh năm suốt tháng cũng chẳng nói với nhau được mấy câu, huống chi là tiếp xúc gần gũi như tối nay.
Mái tóc trước trán của thiếu niên bị nước bắn lên khi Mạc Thanh vùng vẫy, ướt nhẹp và bết lại, những giọt nước từ hàng mi lăn dài xuống sống mũi, rồi "tách" một tiếng, rơi xuống bồn tắm, tạo nên từng vòng gợn sóng.
Mạc Thanh bỗng chột dạ dời ánh mắt đi chỗ khác, ký ức lộn xộn hiện về, nhớ lại lúc mình say rượu hỗn loạn chật vật thế nào, nhớ cả cảnh thiếu niên cõng anh lên ghế sofa, khi anh đòi nước thì lại đưa sữa, rồi còn cõng anh lên lầu tắm rửa...
Dù hành động thô lỗ, chẳng thể gọi là chu đáo, nhưng Mạc Thanh nhất thời vẫn không biết nói gì.
Lúng túng...
Và có phần bất ngờ.
Dựa vào cách đối xử thường ngày, Mạc Thanh nghĩ rằng dù mình có say chết trong phòng khách, đối phương cũng chẳng quan tâm.
Vốn là anh em cùng ba khác mẹ, từ khi thiếu niên bước chân vào ngôi nhà này, anh đã coi đối phương là kẻ phá hoại gia đình mình, căm ghét mẹ Mạc Huyên, đồng thời cũng oán hận ba mình.
Đối với cậu em trai bước vào nhà anh năm bảy tuổi, anh chưa từng có chút thiện cảm nào.
Chỉ là, Mạc Thanh vẫn nhớ ánh mắt rụt rè nhưng đầy mong muốn thân cận của cậu bé khi mới đến. Khi ấy, Mạc Thanh lòng đầy căm hận với đứa trẻ muốn tiếp cận anh, anh đã dựng lên mọi rào cản, buông ra những lời lạnh lùng, vô hình mà sắc bén.
Không biết từ khi nào, cậu bé cũng không còn chủ động đến gần anh nữa, chỉ lặng lẽ sống trong căn biệt thự rộng lớn lạnh lẽo, ngày qua ngày đơn độc lớn lên, trở thành một thiếu niên ngang ngược và bướng bỉnh.
Nhưng ẩn sâu dưới vẻ ngoài bất cần đó, lại có một sự dịu dàng ngoài dự đoán.
Mạc Thanh bỗng nhiên sững sờ.
Mạc Huyên không biết anh đang nghĩ gì. Thấy người đã tỉnh táo, hắn định đứng dậy rời đi.
Vừa mới đứng lên, hắn bỗng cảm thấy mũi ngứa ran, có chất lỏng ấm nóng tràn ra từ khoang mũi, từng giọt từng giọt rơi xuống bồn tắm, nhanh chóng loang ra thành một vệt đỏ.
“Mạc Huyên, em...”
Mạc Thanh kinh ngạc nhìn hắn, sắc mặt thay đổi khi thấy máu mũi không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ cả cằm, trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng thiếu niên lại tỏ ra bình thản như không có gì xảy ra, dường như đã quá quen thuộc, chỉ lặng lẽ đi đến bồn rửa mặt, nhanh chóng rửa sạch, sau đó dùng giấy chặn máu lại.
Mạc Huyên hơi ngẩng đầu liếc nhìn Mạc Thanh vẫn còn trong bồn tắm, không giải thích gì thêm, vẫn giữ dáng vẻ lười biếng quen thuộc, hờ hững nói: “Em đi ngủ đây.”
Vừa dứt lời, người đã rời khỏi phòng tắm.
Mạc Thanh hé miệng, câu hỏi như muốn quan tâm lo lắng cứ thế nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng vẫn không thể thốt ra.
Mãi đến nhiều năm sau, anh vẫn hối hận, nếu như đêm đó anh giữ Mạc Huyên lại để hỏi kỹ về những bất thường trên cơ thể hắn, liệu có thể ngăn chặn được mọi bi kịch ngay từ trong trứng nước không.
Nhưng tương lai đâu có nhiều "nếu" như vậy, khi anh còn chưa kịp trân trọng, thì người ấy đã kiên quyết rời xa anh.
Bùi Sơ hít sâu một hơi, định quay người bỏ đi, nhưng không ngờ bị người phía sau kéo lấy vạt áo.
"Dì Trần...?"
Người đàn ông cao lớn ngồi trên ghế sô pha, mờ mịt nhìn "dì Trần" dường như đang muốn bỏ mặc mình, ánh mắt mơ màng như một đứa trẻ lạc lối.
Bùi Sơ nhếch môi, nghĩ thầm hình tượng chững chạc kiêu ngạo của người đàn ông này trước mặt mình đã hoàn toàn sụp đổ. Mùi rượu quẩn quanh chóp mũi, mà hắn vẫn còn kéo vạt áo mình không buông.
Biết rõ tiếp tục dây dưa là rắc rối, Bùi Sơ không muốn mất thời gian, không nói một lời lại bế bổng anh lên, đi thẳng lên lầu.
Một thiếu niên mười mấy tuổi vậy mà lại dễ dàng vác được một thanh niên cao lớn hơn mình rất nhiều, từng bước vững vàng lên cầu thang.
Mạc Thanh bị Bùi Sơ cõng trên lưng, suốt quãng đường lắc lư khó chịu vô cùng. Lúc này lại bị hắn ấn vào bồn tắm dội nước lạnh lên người, dù có say đến đâu cũng tỉnh táo ngay lập tức. Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt của Mạc Huyên, trong lòng không khỏi rùng mình.
“Mạc Huyên, em làm gì vậy?”
“Chẳng phải anh nói muốn tắm sao?”
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, hàng mi thiếu niên khẽ rủ xuống, gương mặt mang vẻ lười biếng. Thấy anh đã tỉnh, Mạc Huyên liền thu tay lại, thản nhiên trả lời như không có gì.
Quan hệ giữa hai người lạnh nhạt đến cực điểm, dù sống chung dưới một mái nhà, quanh năm suốt tháng cũng chẳng nói với nhau được mấy câu, huống chi là tiếp xúc gần gũi như tối nay.
Mạc Thanh bỗng chột dạ dời ánh mắt đi chỗ khác, ký ức lộn xộn hiện về, nhớ lại lúc mình say rượu hỗn loạn chật vật thế nào, nhớ cả cảnh thiếu niên cõng anh lên ghế sofa, khi anh đòi nước thì lại đưa sữa, rồi còn cõng anh lên lầu tắm rửa...
Dù hành động thô lỗ, chẳng thể gọi là chu đáo, nhưng Mạc Thanh nhất thời vẫn không biết nói gì.
Lúng túng...
Và có phần bất ngờ.
Dựa vào cách đối xử thường ngày, Mạc Thanh nghĩ rằng dù mình có say chết trong phòng khách, đối phương cũng chẳng quan tâm.
Vốn là anh em cùng ba khác mẹ, từ khi thiếu niên bước chân vào ngôi nhà này, anh đã coi đối phương là kẻ phá hoại gia đình mình, căm ghét mẹ Mạc Huyên, đồng thời cũng oán hận ba mình.
Chỉ là, Mạc Thanh vẫn nhớ ánh mắt rụt rè nhưng đầy mong muốn thân cận của cậu bé khi mới đến. Khi ấy, Mạc Thanh lòng đầy căm hận với đứa trẻ muốn tiếp cận anh, anh đã dựng lên mọi rào cản, buông ra những lời lạnh lùng, vô hình mà sắc bén.
Không biết từ khi nào, cậu bé cũng không còn chủ động đến gần anh nữa, chỉ lặng lẽ sống trong căn biệt thự rộng lớn lạnh lẽo, ngày qua ngày đơn độc lớn lên, trở thành một thiếu niên ngang ngược và bướng bỉnh.
Nhưng ẩn sâu dưới vẻ ngoài bất cần đó, lại có một sự dịu dàng ngoài dự đoán.
Mạc Thanh bỗng nhiên sững sờ.
Mạc Huyên không biết anh đang nghĩ gì. Thấy người đã tỉnh táo, hắn định đứng dậy rời đi.
Vừa mới đứng lên, hắn bỗng cảm thấy mũi ngứa ran, có chất lỏng ấm nóng tràn ra từ khoang mũi, từng giọt từng giọt rơi xuống bồn tắm, nhanh chóng loang ra thành một vệt đỏ.
“Mạc Huyên, em...”
Mạc Thanh kinh ngạc nhìn hắn, sắc mặt thay đổi khi thấy máu mũi không ngừng chảy xuống, nhuộm đỏ cả cằm, trông vô cùng đáng sợ.
Nhưng thiếu niên lại tỏ ra bình thản như không có gì xảy ra, dường như đã quá quen thuộc, chỉ lặng lẽ đi đến bồn rửa mặt, nhanh chóng rửa sạch, sau đó dùng giấy chặn máu lại.
Mạc Huyên hơi ngẩng đầu liếc nhìn Mạc Thanh vẫn còn trong bồn tắm, không giải thích gì thêm, vẫn giữ dáng vẻ lười biếng quen thuộc, hờ hững nói: “Em đi ngủ đây.”
Vừa dứt lời, người đã rời khỏi phòng tắm.
Mạc Thanh hé miệng, câu hỏi như muốn quan tâm lo lắng cứ thế nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng vẫn không thể thốt ra.
Mãi đến nhiều năm sau, anh vẫn hối hận, nếu như đêm đó anh giữ Mạc Huyên lại để hỏi kỹ về những bất thường trên cơ thể hắn, liệu có thể ngăn chặn được mọi bi kịch ngay từ trong trứng nước không.
Nhưng tương lai đâu có nhiều "nếu" như vậy, khi anh còn chưa kịp trân trọng, thì người ấy đã kiên quyết rời xa anh.
6
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
