0 chữ
Chương 27
Chương 27: Tình yêu vườn trường (27)
Khi Bùi Sơ tỉnh dậy, hắn vẫn còn chút ngẩn ngơ.
Tầm nhìn mơ hồ, phải mất một lúc lâu mới nhìn rõ cảnh vật trước mắt.
Cửa sổ phòng ngủ chưa đóng, gió đêm thổi tung rèm cửa màu xanh đậm, ánh trăng lạnh lẽo rải đầy mặt sàn.
Bùi Sơ vén chăn ngồi dậy, dùng lòng bàn tay day day thái dương, đôi mắt mơ màng. Đợi cho cơn buồn ngủ còn sót lại tan đi, hắn liếc nhìn đồng hồ đầu giường.
Đã gần một giờ sáng.
Sau trận đấu với Giang Tầm vào buổi chiều, hắn đã trốn tiết về biệt thự Mặc gia ngủ một mạch đến bây giờ. Nói ra thì hắn thậm chí còn chưa ăn tối.
Dạ dày truyền đến cảm giác đói cồn cào, Bùi Sơ đứng dậy xuống bếp, định tìm gì đó lót dạ.
Đây là một biệt thự nhỏ của Mặc gia, không phải là nhà chính, người hầu không nhiều, bình thường chỉ có dì Trần ở lại trực đêm. Nhưng tối nay dì ấy có việc xin nghỉ, cả căn biệt thự chỉ còn lại một mình Mạc Huyên.
Hắn chẳng thấy có gì bất tiện, vốn dĩ không quen được người khác hầu hạ.
Lục lọi trong tủ lạnh, Bùi Sơ lấy ra một ít bánh mì và sữa, lười biếng chẳng muốn hâm nóng, tính ăn qua loa rồi quay về ngủ tiếp.
Đúng lúc này, tiếng khóa cửa vang lên, một bóng người loạng choạng bước vào.
Mạc Thanh về nhà khá muộn. Sau khi rời khỏi Bác Dụ vào buổi chiếu, tối đến anh lại ra ngoài xã giao với mấy người trong giới kinh doanh, uống không ít rượu, mang theo mùi men say nồng mà về nhà.
Vừa mở cửa, anh đã thấy bóng người đứng trước cửa bếp, vì say rượu mà nhìn không rõ, theo phản xạ gọi một tiếng: "Dì Trần, rót giúp tôi ly nước."
Bùi Sơ đang bưng ly sữa từ bếp đi ra bỗng khựng lại, trơ mắt nhìn Mặc Thanh lảo đảo đi về phía ghế sofa.
Hắn không định xen vào, nhưng còn chưa kịp bước lên lầu, đã nghe thấy một tiếng động lớn.
"Rầm!"
Người đàn ông say khướt chưa kịp đến sofa đã vấp chân, ngã sấp xuống sàn nhà.
Bùi Sơ: "..."
Hắn kinh ngạc quay đầu lại.
Rốt cuộc đã uống bao nhiêu vậy?
Trong ấn tượng của Bùi Sơ, Mạc Thanh luôn là hình mẫu của một người đàn ông ưu tú và kiêu ngạo, như một tiêu chuẩn của giới tinh anh, chưa từng để lộ dáng vẻ nhếch nhác trước mặt ai, càng đừng nói là trước mặt hắn, người em trai mà anh chưa bao giờ để vào mắt.
Nếu tỉnh lại, có lẽ anh sẽ muốn diệt khẩu mất.
Bùi Sơ khẽ bật cười, bên kia Mạc Thanh ôm đầu vì cú ngã, nhíu mày, lại cất tiếng gọi dì Trần, rõ ràng là đã quên mất sáng nay dì ấy xin phép về nhà.
Những tiếng gọi liên tiếp ấy cuối cùng cũng níu bước chân Bùi Sơ.
Hắn vốn định mặc kệ, nhưng lại nghĩ đến việc đêm nay dì Trần không có ở đây, ba mẹ Mặc cũng hiếm khi về biệt thự này. Nếu không ai lo cho anh, có lẽ người đàn ông này sẽ phải nằm dưới sàn cả đêm mất.
Tuy không phải là người tốt, nhưng Bùi Sơ cũng không đến mức thấy một kẻ say mềm như bùn mà làm ngơ.
Ít ra cũng phải đưa người ta lên ghế sô pha.
Người đàn ông cao lớn co ro trên sàn nhà, lông mày nhíu chặt. Bộ vest lúc nào cũng phẳng phiu nay lại có vài nếp nhăn, mất đi dáng vẻ cấm dục nghiêm nghị thường ngày, mà lại thêm vài phần phong tình khiến người ta không khỏi suy nghĩ xa xôi.
Bùi Sơ không nghĩ nhiều, cúi xuống nhấc bổng người đàn ông lên rồi ném thẳng lên sô pha.
Người đàn ông bị ném mạnh, hừ một tiếng, nhưng vẫn không quên mở miệng ra lệnh: "Dì Trần, rót cho tôi ly nước."
Bùi Sơ cụp mắt nhìn anh, nghĩ thầm người này thực sự coi mình là người hầu sao? Nhưng nhìn dáng vẻ nhíu mày đầy khó chịu của anh, Bùi Sơ trầm mặc một lát, cuối cùng thở dài, cầm ly sữa đặt trên bàn đưa cho anh.
"Chỉ có một ly sữa lạnh, ráng mà uống đi."
Người đàn ông giãn lông mày, không nói gì, cầm lấy ly sữa uống luôn.
Nhưng không biết có phải lúc nãy bị Bùi Sơ vác lên đè vào dạ dày không, anh mới uống chưa được một nửa thì bụng dạ cuộn trào, "ọe" một tiếng nôn ra hết.
Bùi Sơ: "...!"
Người đàn ông đầy mùi rượu, nôn một lần không ngừng được, tiếp tục nôn ra hết, bộ vest đắt tiền bị làm bẩn không còn ra hình dạng gì, chẳng còn chút hình tượng nào.
Có lẽ bản thân anh cũng cảm thấy chật vật, nôn xong liền đứng dậy, giật cà vạt, muốn đi tắm, miệng vẫn không quên sai bảo: "Dì Trần, chuẩn bị nước nóng cho tôi."
Dì Trần là người làm lâu năm trong Mặc gia, đã chăm sóc Mặc Thanh từ nhỏ, có thể nói là nhìn anh lớn lên.
Sau khi mẹ Mạc Thanh qua đời, chỉ có dì Trần luôn bên cạnh an ủi, chăm sóc anh. Nếu hỏi Mặc Thanh tin tưởng và gần gũi nhất với ai trong nhà, thì chắc chắn không phải là ba anh, mà là dì Trần, người đã ở Mặc gia hai mươi năm, như một người mẹ thứ hai của anh.
Lúc này, say rượu nên anh vô thức gọi dì Trần giúp đỡ. Nhưng anh không biết, người trước mặt anh căn bản không phải dì Trần.
Tầm nhìn mơ hồ, phải mất một lúc lâu mới nhìn rõ cảnh vật trước mắt.
Cửa sổ phòng ngủ chưa đóng, gió đêm thổi tung rèm cửa màu xanh đậm, ánh trăng lạnh lẽo rải đầy mặt sàn.
Bùi Sơ vén chăn ngồi dậy, dùng lòng bàn tay day day thái dương, đôi mắt mơ màng. Đợi cho cơn buồn ngủ còn sót lại tan đi, hắn liếc nhìn đồng hồ đầu giường.
Đã gần một giờ sáng.
Sau trận đấu với Giang Tầm vào buổi chiều, hắn đã trốn tiết về biệt thự Mặc gia ngủ một mạch đến bây giờ. Nói ra thì hắn thậm chí còn chưa ăn tối.
Dạ dày truyền đến cảm giác đói cồn cào, Bùi Sơ đứng dậy xuống bếp, định tìm gì đó lót dạ.
Đây là một biệt thự nhỏ của Mặc gia, không phải là nhà chính, người hầu không nhiều, bình thường chỉ có dì Trần ở lại trực đêm. Nhưng tối nay dì ấy có việc xin nghỉ, cả căn biệt thự chỉ còn lại một mình Mạc Huyên.
Lục lọi trong tủ lạnh, Bùi Sơ lấy ra một ít bánh mì và sữa, lười biếng chẳng muốn hâm nóng, tính ăn qua loa rồi quay về ngủ tiếp.
Đúng lúc này, tiếng khóa cửa vang lên, một bóng người loạng choạng bước vào.
Mạc Thanh về nhà khá muộn. Sau khi rời khỏi Bác Dụ vào buổi chiếu, tối đến anh lại ra ngoài xã giao với mấy người trong giới kinh doanh, uống không ít rượu, mang theo mùi men say nồng mà về nhà.
Vừa mở cửa, anh đã thấy bóng người đứng trước cửa bếp, vì say rượu mà nhìn không rõ, theo phản xạ gọi một tiếng: "Dì Trần, rót giúp tôi ly nước."
Bùi Sơ đang bưng ly sữa từ bếp đi ra bỗng khựng lại, trơ mắt nhìn Mặc Thanh lảo đảo đi về phía ghế sofa.
Hắn không định xen vào, nhưng còn chưa kịp bước lên lầu, đã nghe thấy một tiếng động lớn.
Người đàn ông say khướt chưa kịp đến sofa đã vấp chân, ngã sấp xuống sàn nhà.
Bùi Sơ: "..."
Hắn kinh ngạc quay đầu lại.
Rốt cuộc đã uống bao nhiêu vậy?
Trong ấn tượng của Bùi Sơ, Mạc Thanh luôn là hình mẫu của một người đàn ông ưu tú và kiêu ngạo, như một tiêu chuẩn của giới tinh anh, chưa từng để lộ dáng vẻ nhếch nhác trước mặt ai, càng đừng nói là trước mặt hắn, người em trai mà anh chưa bao giờ để vào mắt.
Nếu tỉnh lại, có lẽ anh sẽ muốn diệt khẩu mất.
Bùi Sơ khẽ bật cười, bên kia Mạc Thanh ôm đầu vì cú ngã, nhíu mày, lại cất tiếng gọi dì Trần, rõ ràng là đã quên mất sáng nay dì ấy xin phép về nhà.
Những tiếng gọi liên tiếp ấy cuối cùng cũng níu bước chân Bùi Sơ.
Hắn vốn định mặc kệ, nhưng lại nghĩ đến việc đêm nay dì Trần không có ở đây, ba mẹ Mặc cũng hiếm khi về biệt thự này. Nếu không ai lo cho anh, có lẽ người đàn ông này sẽ phải nằm dưới sàn cả đêm mất.
Ít ra cũng phải đưa người ta lên ghế sô pha.
Người đàn ông cao lớn co ro trên sàn nhà, lông mày nhíu chặt. Bộ vest lúc nào cũng phẳng phiu nay lại có vài nếp nhăn, mất đi dáng vẻ cấm dục nghiêm nghị thường ngày, mà lại thêm vài phần phong tình khiến người ta không khỏi suy nghĩ xa xôi.
Bùi Sơ không nghĩ nhiều, cúi xuống nhấc bổng người đàn ông lên rồi ném thẳng lên sô pha.
Người đàn ông bị ném mạnh, hừ một tiếng, nhưng vẫn không quên mở miệng ra lệnh: "Dì Trần, rót cho tôi ly nước."
Bùi Sơ cụp mắt nhìn anh, nghĩ thầm người này thực sự coi mình là người hầu sao? Nhưng nhìn dáng vẻ nhíu mày đầy khó chịu của anh, Bùi Sơ trầm mặc một lát, cuối cùng thở dài, cầm ly sữa đặt trên bàn đưa cho anh.
"Chỉ có một ly sữa lạnh, ráng mà uống đi."
Người đàn ông giãn lông mày, không nói gì, cầm lấy ly sữa uống luôn.
Nhưng không biết có phải lúc nãy bị Bùi Sơ vác lên đè vào dạ dày không, anh mới uống chưa được một nửa thì bụng dạ cuộn trào, "ọe" một tiếng nôn ra hết.
Bùi Sơ: "...!"
Người đàn ông đầy mùi rượu, nôn một lần không ngừng được, tiếp tục nôn ra hết, bộ vest đắt tiền bị làm bẩn không còn ra hình dạng gì, chẳng còn chút hình tượng nào.
Có lẽ bản thân anh cũng cảm thấy chật vật, nôn xong liền đứng dậy, giật cà vạt, muốn đi tắm, miệng vẫn không quên sai bảo: "Dì Trần, chuẩn bị nước nóng cho tôi."
Dì Trần là người làm lâu năm trong Mặc gia, đã chăm sóc Mặc Thanh từ nhỏ, có thể nói là nhìn anh lớn lên.
Sau khi mẹ Mạc Thanh qua đời, chỉ có dì Trần luôn bên cạnh an ủi, chăm sóc anh. Nếu hỏi Mặc Thanh tin tưởng và gần gũi nhất với ai trong nhà, thì chắc chắn không phải là ba anh, mà là dì Trần, người đã ở Mặc gia hai mươi năm, như một người mẹ thứ hai của anh.
Lúc này, say rượu nên anh vô thức gọi dì Trần giúp đỡ. Nhưng anh không biết, người trước mặt anh căn bản không phải dì Trần.
5
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
