TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29: Tình yêu vườn trường (29)

Chương 13: Tình yêu vườn trường (13)

Sáng hôm sau, Bùi Sơ dậy khá sớm. Vết thương dưới lớp băng gạc của hắn hơi ngứa, có lẽ là do tối qua khi ấn Mạc Thanh vào bồn tắm, nước thấm vào khiến vết thương bị ướt, mà hắn lại không thay băng kịp thời.

Vết thương vốn đã sắp lành, nhưng sau trận giày vò hôm qua có lẽ lại bị viêm nhiễm.

Dù vậy, Bùi Sơ cũng không để tâm lắm. Hắn xuống lầu định tìm hộp y tế để thay băng.

Bầu trời khi ấy mới chỉ vừa rạng sáng.

Ánh sáng mờ nhạt của buổi sớm bao phủ cả phòng khách, rèm cửa bị gió sớm thổi phồng lên, biệt viện tĩnh mịch không một bóng người, trông như một bức tranh sơn dầu xanh trắng lạnh lẽo, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ cô tịch.

Bùi Sơ lục tìm hộp băng gạc rồi ngồi xuống ghế sô pha, trở thành bóng hình duy nhất trong bức tranh lạnh lẽo ấy.

Mạc Thanh xuống lầu đúng lúc trông thấy thiếu niên đang quấn băng. Anh ngủ không ngon giấc, vừa nghe thấy tiếng động đã tỉnh, ngày thường anh chẳng bao giờ để ý cậu em trai này đang làm gì.

Nhưng tối qua trằn trọc mãi, trong đầu hiện lên vô số hình ảnh hỗn loạn, cuối cùng đọng lại là khoảnh khắc thiếu niên bình tĩnh lau vết máu trên mũi, ánh mắt mệt mỏi, xoay người rời đi mà không hề lưu luyến.

Dường như chỉ một cái xoay người, hắn đã muốn rời xa cả thế gian này.

Mạc Thanh cảm thấy ý nghĩ này thật hoang đường, nhưng không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một nỗi bất an. Khi anh nhận thức được, bản thân đã theo tiếng động xuống lầu.

Dưới tầng, thiếu niên ngồi trên ghế sô pha, ánh sáng mờ ảo từ ngoài khung cửa sổ sát đất rọi vào, phủ lên người hắn một tầng lạnh lẽo của buổi bình minh.

Mạc Thanh nhìn thấy băng gạc trên tay thiếu niên, lúc này mới nhớ ra đó là vết thương hắn bị khi đánh nhau ngoài trường không lâu trước đây. Ban đầu anh nghĩ đó là do Mạc Huyên tự chuốc lấy, sau này nghe Bạch Lâm giải thích, anh mới biết hắn bị thương vì bảo vệ bọn họ.

Khi ấy anh có chút bất ngờ, nhưng ngoài bất ngờ ra lại không có cảm xúc nào khác.

Thậm chí Mạc Thanh còn nghĩ việc Mạc Huyên bảo vệ Bạch Lâm chẳng qua chỉ là hành động vô tình, vậy mà cậu bạn đơn thuần kia lại xem đó như ân huệ khắc sâu trong lòng. Nhất là khi trước đồn cảnh sát, Mạc Huyên ném áo khoác giữa cơn mưa, buông ra những lời sỉ nhục Bạch Lâm, khiến Mạc Thanh càng cảm thấy bản chất cậu thiếu niên này thật đáng ghét.

Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ anh đã sai.

Dưới vẻ ngoài ngang tàng bất cần, bản chất của cậu thiếu niên ấy không hề xấu.

Mạc Thanh bước tới bên cạnh Bùi Sơ.

Bùi Sơ đang quấn băng, việc này hắn đã làm hàng trăm lần qua vô số thế giới khác nhau, lúc này quen tay đến mức vừa định cắn lấy đầu băng để buộc chặt, thì trước mặt bỗng xuất hiện một bóng người quỳ xuống.

Ngẩng đầu lên, hắn trông thấy Mạc Thanh quỳ một chân trên sàn, đưa tay ra, dường như muốn giúp hắn buộc chặt băng gạc.

Bùi Sơ nhướng mày, thầm nghĩ liệu anh có uống nhầm thuốc hay vẫn còn say chưa tỉnh, nhưng không cản trở hắn nghiêng người tránh đi, từ chối: “Không cần.”

Bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của Mạc Thanh khựng lại, Bùi Sơ đã cắn lấy đầu băng, gọn gàng thắt nút cho bản thân, động tác thành thạo khéo léo, hiển nhiên là đã quá quen thuộc với việc này.

Cũng đúng thôi, từ nhỏ đến lớn, đánh nhau đã là chuyện cơm bữa với hắn, chuyện tự xử lý vết thương vốn chẳng có gì lạ lẫm.

Dù vậy, hành động né tránh của thiếu niên vẫn khiến Mạc Thanh cảm thấy nghẹn lòng. Anh không phải là người không giỏi thể hiện thiện ý với người khác, thực tế chỉ cần anh muốn, vẻ ngoài ôn hòa của anh luôn có thể dễ dàng chiếm được cảm tình của hầu hết mọi người.

Chỉ là đối diện với người em trai đã tám trăm năm không nói chuyện tử tế này, trong lòng anh chỉ cảm thấy lúng túng và khó xử. Thanh niên giả vờ tự nhiên đứng dậy, tìm đại một câu để nói: "Đói không? Có muốn ăn sáng không?"

Lần này, Bùi Sơ thực sự ngạc nhiên, hắn nghiêm túc nhìn Mạc Thanh một cái, trên mặt gần như viết rõ ràng: "Anh có muốn đi khám đầu óc không?"

Thấy sắc mặt đối phương tối sầm lại, Bùi Sơ mới thu lại vẻ trêu chọc, trong lòng hắn hiểu rõ nguyên nhân đằng sau sự thân thiện bất ngờ này. Mặc dù hắn không xem chuyện tối qua là gì to tát, nhưng cũng không muốn để thanh niên cảm thấy mắc nợ mình.

Dù sao thì đó cũng là một chuyện rất phiền phức.

Thế nên Bùi Sơ mỉm cười đáp: "Đói chứ, anh đi làm bữa sáng đi."

Hắn nói chuyện đầy tự nhiên, như thể việc Mạc Thanh nấu ăn là chuyện hiển nhiên vậy. Đây chính là phong cách ra lệnh quen thuộc của Mạc Huyên. Nhưng lần này, Mạc Thanh lại không nghĩ nhiều như trước, thay vào đó anh đối mặt với một vấn đề mới.

Anh... không biết nấu ăn.

Trời vẫn còn sớm, người giúp việc chưa đến làm, dì Trần cũng chưa quay về. Thế nhưng anh đã lỡ hỏi rồi, không làm gì thì có vẻ hơi mất mặt.

Cho đến khi trong bếp vang lên tiếng "bùm", khói mù kèm theo tiếng ho sặc sụa tràn ra ngoài đại sảnh, Bùi Sơ mới nhận ra mình đã đưa ra một quyết định sai lầm.

6

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.