0 chữ
Chương 39
Chương 39: Lửa đã tắt quá mức
Lúc này Thành Hàn mới nhẹ nhõm hẳn.
Không có thì tốt, không có thì anh mới còn cơ hội nói tiếp phần sau.
“Vậy… có chuyện này, tôi muốn nhờ cậu giúp.”
“Chuyện gì?” Tô Thanh hỏi bâng quơ.
“Là…”
“Là sao?”
“Là…”
“Là gì hả?” Tô Thanh ngơ ngác.
“Là…”
“Anh thôi ngay cái điệp khúc ‘là’ đó được không!” Tô Thanh bất lực, “Muốn nói gì thì nói đi, ‘là’ tới ‘là’ lui, anh ‘là’ cái gì vậy?”
“Là… cậu có thể cùng tôi chạy xe thêm một lần nữa không?” Thành Hàn tuôn ra một hơi.
Tô Thanh: ???
Tô Thanh vỗ vỗ vào chiếc ghế da thật bên dưới mình, “Cái xe này?”
Thành Hàn nghiêng đầu nhìn cậu, “Chiếc như sáu năm trước.”
Tô Thanh: ???
Tô Thanh: !!!
“Chiếc xe đó á!”
Tô Thanh gần như bị sốc, “Anh muốn… chạy xe với tôi?!”
Chạy chiếc xe đó á?!
Tai Thành Hàn đỏ rần, khẽ đáp, “Ừm.”
Tô Thanh: …???
Cậu thật sự không hiểu nổi, “Không lẽ tôi có ‘hiệu suất’ tốt tới vậy sao? Thật sự thoải mái đến mức sáu năm rồi mà anh vẫn nhớ mãi không quên, không dứt ra được?!”
Thành Hàn: …
Anh thật sự chẳng biết nói sao cho Tô Thanh hiểu tình trạng của mình.
Phải nói thế nào đây?
Từ sau khi Tô Thanh rời đi, anh đã thử mọi cách để hạ hỏa.
Vì chuyện đó, Thành Hàn không thiếu phần dấn thân vào thế giới phim ảnh.
Âu Mỹ, Nhật Hàn, thậm chí cả hoạt hình, chỉ cần là phim, anh đều cho nó một cơ hội — đồng thời cũng là cho chính mình một cơ hội.
Nhưng càng xem, anh càng thấy nhức mắt, càng xem, càng cảm thấy mình yếu ớt.
Lửa thì đúng là tắt rồi, có điều là… tắt quá mức. Đến mức “anh bạn nhỏ” của anh chẳng buồn ngóc đầu dậy nữa, cả ngày co rúm trong ổ như gà mẹ ấp trứng.
Thành Hàn đành phải tìm cách kí©h thí©ɧ nó, mong nó sống lại.
Nhưng bất kể là tiếp tục xem phim hay ăn hàu, tôm hùm, bào ngư, thịt bò thịt cừu… “anh bạn” của anh vẫn giữ nguyên trạng thái u uất như thể đã chết thật, cần lập bàn thờ cúng vái.
Ngay lúc Thành Hàn gần như tuyệt vọng, một đêm nọ, anh bất ngờ mơ thấy cảnh hôm đó với Tô Thanh — đúng vậy, từ sau khi bắt đầu “bất lực”, anh đã lâu không còn mơ thấy cậu nữa.
Ban đầu, Thành Hàn còn thấy mừng. Anh nghĩ như vậy cũng tốt, cuối cùng mình cũng thoát khỏi cảnh đêm nào cũng phải “lái xe”.
Nhưng rồi khi tình trạng kia kéo dài, anh chẳng còn vui nổi.
Anh thà mơ “lái xe” còn hơn cả đời này không được “chạy xe” lần nào nữa!
Và khi anh lại mơ về Tô Thanh, mơ về đêm hôm đó, sáng hôm sau tỉnh dậy, Thành Hàn mới lần nữa cảm nhận được thứ cảm xúc vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy.
Không có thì tốt, không có thì anh mới còn cơ hội nói tiếp phần sau.
“Vậy… có chuyện này, tôi muốn nhờ cậu giúp.”
“Chuyện gì?” Tô Thanh hỏi bâng quơ.
“Là…”
“Là sao?”
“Là…”
“Là gì hả?” Tô Thanh ngơ ngác.
“Là…”
“Anh thôi ngay cái điệp khúc ‘là’ đó được không!” Tô Thanh bất lực, “Muốn nói gì thì nói đi, ‘là’ tới ‘là’ lui, anh ‘là’ cái gì vậy?”
“Là… cậu có thể cùng tôi chạy xe thêm một lần nữa không?” Thành Hàn tuôn ra một hơi.
Tô Thanh: ???
Tô Thanh vỗ vỗ vào chiếc ghế da thật bên dưới mình, “Cái xe này?”
Thành Hàn nghiêng đầu nhìn cậu, “Chiếc như sáu năm trước.”
Tô Thanh: ???
Tô Thanh: !!!
“Chiếc xe đó á!”
Tô Thanh gần như bị sốc, “Anh muốn… chạy xe với tôi?!”
Chạy chiếc xe đó á?!
Tai Thành Hàn đỏ rần, khẽ đáp, “Ừm.”
Cậu thật sự không hiểu nổi, “Không lẽ tôi có ‘hiệu suất’ tốt tới vậy sao? Thật sự thoải mái đến mức sáu năm rồi mà anh vẫn nhớ mãi không quên, không dứt ra được?!”
Thành Hàn: …
Anh thật sự chẳng biết nói sao cho Tô Thanh hiểu tình trạng của mình.
Phải nói thế nào đây?
Từ sau khi Tô Thanh rời đi, anh đã thử mọi cách để hạ hỏa.
Vì chuyện đó, Thành Hàn không thiếu phần dấn thân vào thế giới phim ảnh.
Âu Mỹ, Nhật Hàn, thậm chí cả hoạt hình, chỉ cần là phim, anh đều cho nó một cơ hội — đồng thời cũng là cho chính mình một cơ hội.
Nhưng càng xem, anh càng thấy nhức mắt, càng xem, càng cảm thấy mình yếu ớt.
Lửa thì đúng là tắt rồi, có điều là… tắt quá mức. Đến mức “anh bạn nhỏ” của anh chẳng buồn ngóc đầu dậy nữa, cả ngày co rúm trong ổ như gà mẹ ấp trứng.
Nhưng bất kể là tiếp tục xem phim hay ăn hàu, tôm hùm, bào ngư, thịt bò thịt cừu… “anh bạn” của anh vẫn giữ nguyên trạng thái u uất như thể đã chết thật, cần lập bàn thờ cúng vái.
Ngay lúc Thành Hàn gần như tuyệt vọng, một đêm nọ, anh bất ngờ mơ thấy cảnh hôm đó với Tô Thanh — đúng vậy, từ sau khi bắt đầu “bất lực”, anh đã lâu không còn mơ thấy cậu nữa.
Ban đầu, Thành Hàn còn thấy mừng. Anh nghĩ như vậy cũng tốt, cuối cùng mình cũng thoát khỏi cảnh đêm nào cũng phải “lái xe”.
Nhưng rồi khi tình trạng kia kéo dài, anh chẳng còn vui nổi.
Anh thà mơ “lái xe” còn hơn cả đời này không được “chạy xe” lần nào nữa!
Và khi anh lại mơ về Tô Thanh, mơ về đêm hôm đó, sáng hôm sau tỉnh dậy, Thành Hàn mới lần nữa cảm nhận được thứ cảm xúc vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy.
1
0
1 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
