0 chữ
Chương 38
Chương 38: Cậu… có đang hẹn hò không?
Tất nhiên là vì không muốn có dính líu gì với anh nữa rồi!
“Đổi điện thoại, tiện tay xóa mấy người ít liên lạc thôi.” Tô Thanh đáp nhã nhặn.
“Nhưng tôi gửi lời mời lại, cậu cũng không chấp nhận?”
“Tôi sợ cậu trách móc mà.” Tô Thanh nhìn anh, “Đó, giờ không phải đang trách tôi đây sao?”
Thành Hàn: …
“Cậu ghét tôi đến thế à?” Thành Hàn khó hiểu, “Vì tôi khi đó đã hiểu lầm cậu nên cậu mới không muốn dây dưa với tôi nữa sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Tô Thanh thấy anh nghĩ nhiều quá rồi, “Chuyện đó là của sáu năm trước, chúng ta cũng đã nói rõ rồi mà. Tôi không cố ý, cậu cũng không có ý xấu, hơn nữa tôi còn cầm tiền của cậu nữa, chuyện đó lẽ ra nên khép lại từ lâu rồi.”
“Vậy tại sao lại xóa tôi, rồi còn không đồng ý kết bạn lại?”
“Tôi chỉ thấy chúng ta đâu thân thiết gì mấy, bình thường cũng không liên lạc, nên mới xóa thôi.” Tô Thanh biện bạch, “Thật đấy, tôi không chỉ xóa cậu, còn xóa cả người khác nữa cơ.”
Thành Hàn gật đầu:
“Tôi biết, cả lớp trưởng cậu cũng xóa.”
Tô Thanh: … Cũng hết cách, ai bảo lớp trưởng toàn thay mặt Thành Hàn truyền lời. Cậu đành phải "xóa chung với kẻ thân cận" thôi.
“Thế mới nói,” Tô Thanh tiếp tục lấp liếʍ, “Tôi và lớp trưởng có thù oán gì đâu, vậy mà tôi vẫn xóa mà.”
Thành Hàn gật đầu, “Phải rồi, người ta giúp tôi đưa tin, chẳng phải nên bị xóa cùng sao.”
Tô Thanh: “…Vậy hôm nay cậu bắt tôi lên xe là để trách tội à?”
“Cũng không hẳn.” Thành Hàn đáp.
Tuy đúng là việc bị Tô Thanh xóa khiến anh khó chịu thật, nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu. Từ góc độ của Tô Thanh mà nói, một người chẳng thân thiết gì, cứ thỉnh thoảng lại hỏi: “Giờ cậu ở đâu?”, “Khi nào về?”, “Dự định đi đâu tiếp?”, bị làm phiền thì xóa là chuyện dễ hiểu.
Thành Hàn hiểu, không chỉ hiểu mà còn cảm thấy áy náy.
Bởi vì mỗi một câu hỏi ấy, đều mang theo ý đồ không mấy trong sáng của anh. Thậm chí giờ phút này, kéo Tô Thanh lên xe, cũng là vì những suy nghĩ khó nói thành lời của mình.
Xét từ góc độ đó, anh hoàn toàn không có tư cách trách móc Tô Thanh.
“Cậu… có đang hẹn hò không?” Thành Hàn hỏi.
Tô Thanh: ???
Cậu nghi ngờ nhìn anh một cái, “Không.”
“Có ai đang trong danh sách dự bị không?”
Tô Thanh: “Sao, cậu định giới thiệu cho tôi à?”
Thành Hàn ho nhẹ một tiếng, “Cũng không hẳn vậy.”
“Thế thì cậu hỏi mấy chuyện đó làm gì?”
“Thì chỉ là quan tâm một chút thôi.”
Tô Thanh bật cười khẽ, “Anh có à?”
“Tất nhiên là không.” Thành Hàn đáp ngay không chút do dự.
“Vậy còn đi lo chuyện người khác?”
“Chẳng phải hiếm khi gặp nhau, hỏi cho vui thôi mà.”
Tô Thanh lại cười lần nữa, “Trùng hợp ghê, tôi cũng không có.”
“Đổi điện thoại, tiện tay xóa mấy người ít liên lạc thôi.” Tô Thanh đáp nhã nhặn.
“Nhưng tôi gửi lời mời lại, cậu cũng không chấp nhận?”
“Tôi sợ cậu trách móc mà.” Tô Thanh nhìn anh, “Đó, giờ không phải đang trách tôi đây sao?”
Thành Hàn: …
“Cậu ghét tôi đến thế à?” Thành Hàn khó hiểu, “Vì tôi khi đó đã hiểu lầm cậu nên cậu mới không muốn dây dưa với tôi nữa sao?”
“Đương nhiên là không phải.” Tô Thanh thấy anh nghĩ nhiều quá rồi, “Chuyện đó là của sáu năm trước, chúng ta cũng đã nói rõ rồi mà. Tôi không cố ý, cậu cũng không có ý xấu, hơn nữa tôi còn cầm tiền của cậu nữa, chuyện đó lẽ ra nên khép lại từ lâu rồi.”
“Vậy tại sao lại xóa tôi, rồi còn không đồng ý kết bạn lại?”
Thành Hàn gật đầu:
“Tôi biết, cả lớp trưởng cậu cũng xóa.”
Tô Thanh: … Cũng hết cách, ai bảo lớp trưởng toàn thay mặt Thành Hàn truyền lời. Cậu đành phải "xóa chung với kẻ thân cận" thôi.
“Thế mới nói,” Tô Thanh tiếp tục lấp liếʍ, “Tôi và lớp trưởng có thù oán gì đâu, vậy mà tôi vẫn xóa mà.”
Thành Hàn gật đầu, “Phải rồi, người ta giúp tôi đưa tin, chẳng phải nên bị xóa cùng sao.”
Tô Thanh: “…Vậy hôm nay cậu bắt tôi lên xe là để trách tội à?”
“Cũng không hẳn.” Thành Hàn đáp.
Tuy đúng là việc bị Tô Thanh xóa khiến anh khó chịu thật, nhưng nghĩ lại thì cũng hiểu. Từ góc độ của Tô Thanh mà nói, một người chẳng thân thiết gì, cứ thỉnh thoảng lại hỏi: “Giờ cậu ở đâu?”, “Khi nào về?”, “Dự định đi đâu tiếp?”, bị làm phiền thì xóa là chuyện dễ hiểu.
Bởi vì mỗi một câu hỏi ấy, đều mang theo ý đồ không mấy trong sáng của anh. Thậm chí giờ phút này, kéo Tô Thanh lên xe, cũng là vì những suy nghĩ khó nói thành lời của mình.
Xét từ góc độ đó, anh hoàn toàn không có tư cách trách móc Tô Thanh.
“Cậu… có đang hẹn hò không?” Thành Hàn hỏi.
Tô Thanh: ???
Cậu nghi ngờ nhìn anh một cái, “Không.”
“Có ai đang trong danh sách dự bị không?”
Tô Thanh: “Sao, cậu định giới thiệu cho tôi à?”
Thành Hàn ho nhẹ một tiếng, “Cũng không hẳn vậy.”
“Thế thì cậu hỏi mấy chuyện đó làm gì?”
“Thì chỉ là quan tâm một chút thôi.”
Tô Thanh bật cười khẽ, “Anh có à?”
“Tất nhiên là không.” Thành Hàn đáp ngay không chút do dự.
“Vậy còn đi lo chuyện người khác?”
“Chẳng phải hiếm khi gặp nhau, hỏi cho vui thôi mà.”
1
0
3 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
