TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28

Nghe vậy, Tô Thanh lại nhớ tới câu “Dĩ nhiên không phải” vừa rồi mình lỡ miệng phủ nhận.

Thật ra, cậu vốn chẳng muốn lừa Trương Kinh.

Hai người là bạn thân thiết nhất của nhau. Hồi cấp ba, ba mẹ Trương Kinh ly hôn, cả hai cứ cãi nhau rồi đùn đẩy trách nhiệm, không ai muốn nuôi cậu ta. Cuối cùng, Trương Kinh dứt khoát tuyên bố với họ rằng mình chẳng cần ở với ai hết, chỉ cần mỗi tháng họ gửi đầy đủ tiền sinh hoạt là được.

Cậu ta cầm tiền, ngửi thấy mùi cơm thơm từ nhà Tô Thanh dưới lầu liền gõ cửa hỏi mẹ Tô có thể bán cho một phần cơm tối không.

Ba mẹ Tô thấy tội nghiệp, chẳng những không lấy tiền mà còn gọi luôn cậu ta qua ăn cùng mỗi bữa.

Sau này, khi ba mẹ Tô qua đời, Tô Thanh ngồi bên linh đường trông tang, Trương Kinh cũng ở đó canh cùng cậu.

Giống bạn, cũng giống anh em.

Giống như người thân không cùng huyết thống.

Tô Thanh không muốn nói dối cậu ta.

“Là Thành Hàn.” Cậu bất chợt lên tiếng.

“Cái gì là Thành Hàn?” Trương Kinh nhất thời chưa hiểu.

“Câu hỏi hồi nãy của cậu.”

Trương Kinh nghe vậy, im lặng một giây, rồi bỗng nhiên chết trân tại chỗ.

“Cậu nói, cái người khiến cậu mang thai là…”

Tô Thanh: …

Cậu lặng lẽ gật đầu.

Trương Kinh quay đầu lại, trên con phố rộng chỉ còn lại tiếng gió, bóng Thành Hàn đã biến mất từ lâu.

Trương Kinh nghiến răng, xem như anh ta chạy nhanh!

Không thì, xem cậu có đánh chết anh ta không!

Chỉ là một buổi họp lớp, vậy mà lại khiến anh em mình ngủ ra một đứa nhỏ!

Mặt mũi anh ta dày thật đấy!

Khoan đã… Trương Kinh chợt cảnh giác, “Hôm nay anh ta xuất hiện, thật sự chỉ là tình cờ à?”

Tô Thanh: …

“Chết tiệt, anh ta chẳng lẽ cố tình tìm gặp cậu?” Trương Kinh lo lắng nói.

“Anh ta muốn gì cơ chứ?” Tô Thanh hỏi lại.

Chắc chắn Thành Hàn có mục đích, nếu không thì đã chẳng nhất quyết đòi gặp cậu, cũng sẽ chẳng im lặng đến vậy khi nghe cậu nói những lời kia—không phủ nhận, không giải thích.

Trương Kinh nhíu mày: “Lẽ nào… anh ta biết cậu đang mang con của anh ta?”

“Không thể nào. Tớ là đàn ông, bình thường chẳng ai nghĩ đến chuyện đó, huống chi chuyện này hiện giờ chỉ có trời biết, đất biết, cậu biết, tớ biết. Anh ta có muốn biết cũng chẳng biết từ đâu.”

“Cũng đúng.” Trương Kinh ngẫm nghĩ.

Bỗng dưng, mắt cậu ta trợn tròn, quay phắt sang nhìn Tô Thanh: “Má nó, có khi nào… đêm đó ngủ với cậu xong thấy ngon quá, nên giờ muốn tìm cậu ngủ tiếp không?!”

Tô Thanh: ???!!!

“Không thể nào đâu.”

Chẳng lẽ kỹ năng của cậu tốt đến mức đó à?!

Tới mức ba tháng rồi mà Thành Hàn vẫn nhớ mãi không quên, không dứt ra được?!

2

0

1 ngày trước

16 phút trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.