0 chữ
Chương 27
Chương 27
Thành Hàn cảm thấy cuối cùng mình đã tìm ra câu trả lời, nhưng lại vô thức nuốt xuống một cục nghẹn không cam lòng.
Tại sao chứ?
Tên đó trông cũng thường thôi mà, Tô Thanh hoàn toàn có thể chọn người tốt hơn, tại sao lại là hắn?
Thật đúng là đóa hoa tươi bị cắm lên bãi phân trâu!
Ánh mắt Thành Hàn lại không kiềm được liếc về phía Trương Kinh – người đang cầm túi ni-lông mà tay run lên từng hồi – khinh thường lầm bầm: Đàn ông gì mà vô dụng!
Trương Kinh dường như cảm nhận được ánh nhìn sau lưng, nghiêng đầu nhìn sang Tô Thanh, hỏi:
“Cậu và Thành Hàn tốt nghiệp xong vẫn còn giữ liên lạc à?”
Dù Thành Hàn không nhận ra Trương Kinh, nhưng Trương Kinh thì biết rõ anh.
Hồi học cấp ba, trường cậu nằm ngay sát trường của Tô Thanh. Ngày nào cũng thấy con gái lớp mình líu lo chạy sang trường bên cạnh, miệng thì lúc nào cũng gọi tên Thành Hàn.
Đã là nhân vật nổi bật của hai trường, muốn không biết cũng khó.
“Không.” Tô Thanh trả lời, “Chẳng phải mấy tháng trước lớp tụi mình có tổ chức buổi họp lớp sao? Khi đó gặp lại một lần.”
Trương Kinh gật đầu, “Vậy nãy giờ hai người chỉ tình cờ gặp nhau thôi à?”
“Ừ.”
“Khoan đã.” Trương Kinh đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, “Buổi họp lớp đó chẳng phải là ba tháng trước sao? Vậy cái đứa nhỏ này chẳng lẽ là…”
Tô Thanh giật mình, hoảng hốt đưa tay bịt miệng cậu ta lại, sợ câu nói kế tiếp sẽ bị Thành Hàn nghe thấy.
Không xa lắm, Thành Hàn: !!!
Cái gì vậy! Còn tán tỉnh nhau ngay giữa đường!
Hơn nữa lại là… Tô Thanh chủ động!
Thành Hàn không thể tin vào mắt mình, cảm giác đó chẳng khác gì chứng kiến con mèo ba màu xinh đẹp nhà bạn thân mình chạy tới ve vãn một con mèo xấu xí lười nhác hàng xóm – thật sự quá đáng sợ!
Anh quay phắt người đi, tức đến mức không thể nhìn nổi nữa.
Trương Kinh thì đang cố gỡ tay Tô Thanh khỏi miệng mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu.
Thật ra cậu ta chỉ tiện miệng nói chơi, không quá nghi ngờ. Nhưng phản ứng hoảng loạn đó của Tô Thanh chẳng phải chính là đang tự thừa nhận sao?
“Không phải là… con của Thành Hàn đấy chứ?”
Đã đoán thì đoán cho tới, chơi lớn luôn cho rồi!
“Dĩ nhiên không phải.” Tô Thanh lập tức phản bác, không thèm suy nghĩ.
Trương Kinh: …
Có hơi tiếc thật.
“Cũng đúng, nhìn Thành Hàn giống thẳng nam mà.”
Tô Thanh: ???
Cậu bật cười khinh khích, “Anh ta mà thẳng hả?”
“Không à?”
Thẳng cái gì mà thẳng!
Dù là trong truyện, khi thích Kiếm Bân, hay là ngoài đời lỡ ngủ nhầm với cậu, thì anh ta cũng chẳng có nổi một chút ‘thẳng’ nào – từ tinh thần cho tới thể xác đều lệch hết!
“Cậu ta không thẳng lắm đâu.”
“Vậy thôi, cậu là bạn học cũ với anh ta, cậu nói không thẳng thì tôi tin là không thẳng.” Trương Kinh cũng không tranh cãi làm gì.
Tại sao chứ?
Tên đó trông cũng thường thôi mà, Tô Thanh hoàn toàn có thể chọn người tốt hơn, tại sao lại là hắn?
Thật đúng là đóa hoa tươi bị cắm lên bãi phân trâu!
Ánh mắt Thành Hàn lại không kiềm được liếc về phía Trương Kinh – người đang cầm túi ni-lông mà tay run lên từng hồi – khinh thường lầm bầm: Đàn ông gì mà vô dụng!
Trương Kinh dường như cảm nhận được ánh nhìn sau lưng, nghiêng đầu nhìn sang Tô Thanh, hỏi:
“Cậu và Thành Hàn tốt nghiệp xong vẫn còn giữ liên lạc à?”
Dù Thành Hàn không nhận ra Trương Kinh, nhưng Trương Kinh thì biết rõ anh.
Hồi học cấp ba, trường cậu nằm ngay sát trường của Tô Thanh. Ngày nào cũng thấy con gái lớp mình líu lo chạy sang trường bên cạnh, miệng thì lúc nào cũng gọi tên Thành Hàn.
“Không.” Tô Thanh trả lời, “Chẳng phải mấy tháng trước lớp tụi mình có tổ chức buổi họp lớp sao? Khi đó gặp lại một lần.”
Trương Kinh gật đầu, “Vậy nãy giờ hai người chỉ tình cờ gặp nhau thôi à?”
“Ừ.”
“Khoan đã.” Trương Kinh đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, “Buổi họp lớp đó chẳng phải là ba tháng trước sao? Vậy cái đứa nhỏ này chẳng lẽ là…”
Tô Thanh giật mình, hoảng hốt đưa tay bịt miệng cậu ta lại, sợ câu nói kế tiếp sẽ bị Thành Hàn nghe thấy.
Không xa lắm, Thành Hàn: !!!
Cái gì vậy! Còn tán tỉnh nhau ngay giữa đường!
Hơn nữa lại là… Tô Thanh chủ động!
Thành Hàn không thể tin vào mắt mình, cảm giác đó chẳng khác gì chứng kiến con mèo ba màu xinh đẹp nhà bạn thân mình chạy tới ve vãn một con mèo xấu xí lười nhác hàng xóm – thật sự quá đáng sợ!
Trương Kinh thì đang cố gỡ tay Tô Thanh khỏi miệng mình, ánh mắt kinh ngạc nhìn cậu.
Thật ra cậu ta chỉ tiện miệng nói chơi, không quá nghi ngờ. Nhưng phản ứng hoảng loạn đó của Tô Thanh chẳng phải chính là đang tự thừa nhận sao?
“Không phải là… con của Thành Hàn đấy chứ?”
Đã đoán thì đoán cho tới, chơi lớn luôn cho rồi!
“Dĩ nhiên không phải.” Tô Thanh lập tức phản bác, không thèm suy nghĩ.
Trương Kinh: …
Có hơi tiếc thật.
“Cũng đúng, nhìn Thành Hàn giống thẳng nam mà.”
Tô Thanh: ???
Cậu bật cười khinh khích, “Anh ta mà thẳng hả?”
“Không à?”
Thẳng cái gì mà thẳng!
Dù là trong truyện, khi thích Kiếm Bân, hay là ngoài đời lỡ ngủ nhầm với cậu, thì anh ta cũng chẳng có nổi một chút ‘thẳng’ nào – từ tinh thần cho tới thể xác đều lệch hết!
“Vậy thôi, cậu là bạn học cũ với anh ta, cậu nói không thẳng thì tôi tin là không thẳng.” Trương Kinh cũng không tranh cãi làm gì.
2
0
2 ngày trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
