0 chữ
Chương 24
Chương 24: Tình cờ gặp gỡ
Thành Hàn vừa uống ngụm trà hoa cúc, một kế bất thành, lại nghĩ ra kế khác.
Lớp trưởng tiếp tục nhắn:
“Hay cậu muốn đi xem phim với tớ không? Tớ mời nha~”
Tô Thanh: ???
“Tự nhiên sao lại mời đi xem phim?”
Lớp trưởng:
“Vì Thành Hàn muốn tình cờ ‘gặp’ cậu [cười mỉm].”
Tô Thanh: …
“Không đi.”
Lớp trưởng lại chuyển lời:
“Cậu ấy vẫn nói không đi.”
Thành Hàn không nản chí, tiếp tục ra chiêu mới.
Lớp trưởng:
“Hay dạo này cậu có cần đi nhờ xe không?”
Tô Thanh:
“……Lại là Thành Hàn nhờ cậu đến nói chuyện đúng không?”
Lớp trưởng:
“Ừ đó ~”
Tô Thanh thực sự bị độ bền bỉ của Thành Hàn làm cho sửng sốt.
Kiểu kiên trì thế này, nếu có thể di truyền cho đứa bé trong bụng, thì đứa nhỏ sau này chẳng gì là không làm được!
Đến nước này, cậu bắt đầu thấy nguồn gen mà Thành Hàn cung cấp quả thực... chất lượng quá ổn.
Ngoại hình đỉnh cao, khí chất đỉnh cao, trí tuệ đỉnh cao, cảm xúc ổn định, lại có ý chí kiên cường. Nếu kết hợp với gen xuất sắc của chính mình, thì đúng là một sự liên minh mạnh mẽ. Sinh con ra, trai thì phải là một “Jack Su”, gái thì cũng là “Mary Su” – từ bé đã được cuộc đời buff, cậu nghĩ thầm, ngay cả tên tiếng Anh cũng đặt được rồi: Jack.Su, Mary.Su, nghe rất hợp với họ của bố nó.
Tô Thanh khẽ vuốt bụng, thầm nghĩ: Với nguồn gen thế này, bỏ đi đúng là phí thật.
Chờ mãi, cuối cùng Thành Hàn cũng nhận được hồi âm từ lớp trưởng:
“Không nha ~~~”
Thành Hàn: …
Cậu không thì thôi, cậu “không nha” làm gì! Muốn dễ thương với ai?!
Lớp trưởng bắt đầu khuyên:
“Hay thôi đi, cậu có gì thì nói qua WeChat, sao cứ nhất định phải gặp trực tiếp?”
Thành Hàn: …
Chẳng phải anh sợ vừa mở miệng nói vài câu, Tô Thanh đã block anh rồi à.
Lớp trưởng:
“Hay để tớ nói giùm cậu? Cậu cứ bảo.”
Thành Hàn: …
Làm sao mà nói được? Chuyện tế nhị như thế, sao tiện nhờ người khác chuyển lời? Bộ anh không cần sĩ diện nữa à?!
Nếu không phải chính anh đã tự kiểm tra thử, thì cũng chẳng đến mức phải báo cho Tô Thanh biết chuyện.
Thành Hàn uống thêm ngụm trà hoa cúc, lòng buồn bã y như vị trà kia.
Nhưng buồn thì buồn, ăn vẫn phải ăn.
Đến năm giờ chiều, anh nhận lời mời ăn tối từ một người bạn, liền lái xe ra ngoài.
Nhà hàng cách nhà anh hơi xa. Trên đường lái xe đến nơi, gần điểm hẹn, vô tình liếc sang bên, anh chợt thấy trước cửa siêu thị bên đường, Tô Thanh đang xách túi, có vẻ vừa mới mua đồ xong.
Đúng là “tìm mãi chẳng thấy, ngẩng đầu đã gặp”. Tính toán đủ đường không bằng một cú tình cờ!
Thành Hàn lập tức tấp xe vào lề.
“Tô Thanh!” – Anh gọi lớn, đồng thời bước nhanh về phía cậu.
Lớp trưởng tiếp tục nhắn:
“Hay cậu muốn đi xem phim với tớ không? Tớ mời nha~”
Tô Thanh: ???
“Tự nhiên sao lại mời đi xem phim?”
Lớp trưởng:
“Vì Thành Hàn muốn tình cờ ‘gặp’ cậu [cười mỉm].”
Tô Thanh: …
“Không đi.”
Lớp trưởng lại chuyển lời:
“Cậu ấy vẫn nói không đi.”
Thành Hàn không nản chí, tiếp tục ra chiêu mới.
Lớp trưởng:
“Hay dạo này cậu có cần đi nhờ xe không?”
Tô Thanh:
“……Lại là Thành Hàn nhờ cậu đến nói chuyện đúng không?”
Lớp trưởng:
“Ừ đó ~”
Tô Thanh thực sự bị độ bền bỉ của Thành Hàn làm cho sửng sốt.
Kiểu kiên trì thế này, nếu có thể di truyền cho đứa bé trong bụng, thì đứa nhỏ sau này chẳng gì là không làm được!
Đến nước này, cậu bắt đầu thấy nguồn gen mà Thành Hàn cung cấp quả thực... chất lượng quá ổn.
Tô Thanh khẽ vuốt bụng, thầm nghĩ: Với nguồn gen thế này, bỏ đi đúng là phí thật.
Chờ mãi, cuối cùng Thành Hàn cũng nhận được hồi âm từ lớp trưởng:
“Không nha ~~~”
Thành Hàn: …
Cậu không thì thôi, cậu “không nha” làm gì! Muốn dễ thương với ai?!
Lớp trưởng bắt đầu khuyên:
“Hay thôi đi, cậu có gì thì nói qua WeChat, sao cứ nhất định phải gặp trực tiếp?”
Thành Hàn: …
Lớp trưởng:
“Hay để tớ nói giùm cậu? Cậu cứ bảo.”
Thành Hàn: …
Làm sao mà nói được? Chuyện tế nhị như thế, sao tiện nhờ người khác chuyển lời? Bộ anh không cần sĩ diện nữa à?!
Nếu không phải chính anh đã tự kiểm tra thử, thì cũng chẳng đến mức phải báo cho Tô Thanh biết chuyện.
Thành Hàn uống thêm ngụm trà hoa cúc, lòng buồn bã y như vị trà kia.
Nhưng buồn thì buồn, ăn vẫn phải ăn.
Đến năm giờ chiều, anh nhận lời mời ăn tối từ một người bạn, liền lái xe ra ngoài.
Nhà hàng cách nhà anh hơi xa. Trên đường lái xe đến nơi, gần điểm hẹn, vô tình liếc sang bên, anh chợt thấy trước cửa siêu thị bên đường, Tô Thanh đang xách túi, có vẻ vừa mới mua đồ xong.
Đúng là “tìm mãi chẳng thấy, ngẩng đầu đã gặp”. Tính toán đủ đường không bằng một cú tình cờ!
“Tô Thanh!” – Anh gọi lớn, đồng thời bước nhanh về phía cậu.
2
0
1 ngày trước
16 phút trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
