0 chữ
Chương 25
Chương 25
Tô Thanh quay đầu lại, lập tức tròn mắt sững sờ.
Quỷ thật?! Sao lại là cậu ta!?
Sao lại có mặt ở đây chứ!?
Cậu nhớ là không hề báo với lớp trưởng sẽ đến siêu thị này mà!?
Lẽ nào… cậu với Thành Hàn thật sự có thần giao cách cảm?
Tô Thanh nhìn anh càng lúc càng gần, theo phản xạ liếc nhanh xuống bụng mình. Ổn, vẫn chưa lộ. Chỉ cần cậu không nói, Thành Hàn có nghĩ nát óc cũng không thể đoán được trong này đang mang đứa con của mình.
“Cậu đi mua đồ à?” – Thành Hàn đã bước tới, mỉm cười hỏi.
Tô Thanh gật đầu, câu này không cần hỏi cũng biết. Cậu còn đang xách túi siêu thị rõ rành rành thế này mà!
“Đúng lúc quá,tôi vừa lái xe tới, để tôi chở cậu về nhé.” – Vừa nói, anh vừa giơ tay định đón lấy túi trong tay Tô Thanh.
Tô Thanh: !!!
Tô Thanh lập tức lùi về sau một bước:
"Không cần đâu, cảm ơn."
"Không sao cả, đúng lúc gặp được, tôi có xe, tiện hơn mà."
Tô Thanh mỉm cười:
"Nhà tôi cũng không xa, tự đi bộ về là được rồi."
"Thật à? Nhà cậu gần đây sao?"
Tô Thanh: … Quá sơ suất! Sao lại dễ dàng để lộ chỗ ở của mình thế chứ!
"Thật ra cũng không hẳn là gần hẳn." Cậu vội chữa lại.
"Thế thì để tôi đưa cậu về vẫn hơn." Giọng Thành Hàn dịu dàng.
"Không cần đâu." Tô Thanh vội chuyển chủ đề:
"Cậu đến đây làm gì vậy?"
"Bạn tôi hẹn ăn tối ở gần đây."
"Ồ." Tô Thanh vội vàng nói, "Vậy cậu mau đi ăn đi, tôi không làm phiền nữa. Tạm biệt."
Nói xong, cậu quay lưng rảo bước.
Thành Hàn lập tức đuổi theo:
"Cậu ăn gì chưa?"
"Ăn rồi." Tô Thanh đáp không chút do dự.
Thành Hàn: …
Thấy anh nghẹn lời, Tô Thanh không khỏi đắc ý trong lòng: Nhìn xem, cạn lời rồi chứ gì.
Thế nhưng chỉ vài giây sau, Thành Hàn đã lên tiếng trở lại:
"Vậy… cậu có muốn đi xem phim không? Dạo này có bộ nào đó nghe nói cũng khá hay."
"Không muốn."
"Vậy kịch nói?"
"Ồn ào quá."
"Nhạc kịch?"
"Buồn ngủ lắm."
"Kịch câm?"
Tô Thanh ngạc nhiên:
"cậu cũng xem kịch câm à?"
"Nếu cậu có hứng thú."
"Không có." Tô Thanh lạnh nhạt đáp.
Thành Hàn: …
Tô Thanh nhìn anh, nói đều đều:
"Nếu tôi là cậu, gặp người đối xử với mình như thế, tôi đã quay lưng bỏ đi từ lâu rồi."
Thành Hàn: ………
"Nếu cậu vẫn không đi, thì chứng tỏ cậu có chuyện muốn nhờ, có tâm tư riêng, có mục đích mờ ám, ý đồ chẳng tốt đẹp gì." Tô Thanh tiếp tục nói.
Thành Hàn: !!!
Thành Hàn gượng cười, lúng túng mà vẫn cố giữ phép lịch sự:
"Ha, ha ha…"
"Vậy nên," Tô Thanh đứng lại, nhìn thẳng vào mắt anh, "Cậu đột nhiên theo đuổi tôi như thế là đang có ý đồ gì không chính đáng à?"
Thành Hàn: …………
Quỷ thật?! Sao lại là cậu ta!?
Sao lại có mặt ở đây chứ!?
Cậu nhớ là không hề báo với lớp trưởng sẽ đến siêu thị này mà!?
Lẽ nào… cậu với Thành Hàn thật sự có thần giao cách cảm?
Tô Thanh nhìn anh càng lúc càng gần, theo phản xạ liếc nhanh xuống bụng mình. Ổn, vẫn chưa lộ. Chỉ cần cậu không nói, Thành Hàn có nghĩ nát óc cũng không thể đoán được trong này đang mang đứa con của mình.
“Cậu đi mua đồ à?” – Thành Hàn đã bước tới, mỉm cười hỏi.
Tô Thanh gật đầu, câu này không cần hỏi cũng biết. Cậu còn đang xách túi siêu thị rõ rành rành thế này mà!
“Đúng lúc quá,tôi vừa lái xe tới, để tôi chở cậu về nhé.” – Vừa nói, anh vừa giơ tay định đón lấy túi trong tay Tô Thanh.
Tô Thanh: !!!
Tô Thanh lập tức lùi về sau một bước:
"Không sao cả, đúng lúc gặp được, tôi có xe, tiện hơn mà."
Tô Thanh mỉm cười:
"Nhà tôi cũng không xa, tự đi bộ về là được rồi."
"Thật à? Nhà cậu gần đây sao?"
Tô Thanh: … Quá sơ suất! Sao lại dễ dàng để lộ chỗ ở của mình thế chứ!
"Thật ra cũng không hẳn là gần hẳn." Cậu vội chữa lại.
"Thế thì để tôi đưa cậu về vẫn hơn." Giọng Thành Hàn dịu dàng.
"Không cần đâu." Tô Thanh vội chuyển chủ đề:
"Cậu đến đây làm gì vậy?"
"Bạn tôi hẹn ăn tối ở gần đây."
"Ồ." Tô Thanh vội vàng nói, "Vậy cậu mau đi ăn đi, tôi không làm phiền nữa. Tạm biệt."
Nói xong, cậu quay lưng rảo bước.
Thành Hàn lập tức đuổi theo:
"Cậu ăn gì chưa?"
"Ăn rồi." Tô Thanh đáp không chút do dự.
Thành Hàn: …
Thấy anh nghẹn lời, Tô Thanh không khỏi đắc ý trong lòng: Nhìn xem, cạn lời rồi chứ gì.
"Vậy… cậu có muốn đi xem phim không? Dạo này có bộ nào đó nghe nói cũng khá hay."
"Không muốn."
"Vậy kịch nói?"
"Ồn ào quá."
"Nhạc kịch?"
"Buồn ngủ lắm."
"Kịch câm?"
Tô Thanh ngạc nhiên:
"cậu cũng xem kịch câm à?"
"Nếu cậu có hứng thú."
"Không có." Tô Thanh lạnh nhạt đáp.
Thành Hàn: …
Tô Thanh nhìn anh, nói đều đều:
"Nếu tôi là cậu, gặp người đối xử với mình như thế, tôi đã quay lưng bỏ đi từ lâu rồi."
Thành Hàn: ………
"Nếu cậu vẫn không đi, thì chứng tỏ cậu có chuyện muốn nhờ, có tâm tư riêng, có mục đích mờ ám, ý đồ chẳng tốt đẹp gì." Tô Thanh tiếp tục nói.
Thành Hàn: !!!
Thành Hàn gượng cười, lúng túng mà vẫn cố giữ phép lịch sự:
"Ha, ha ha…"
"Vậy nên," Tô Thanh đứng lại, nhìn thẳng vào mắt anh, "Cậu đột nhiên theo đuổi tôi như thế là đang có ý đồ gì không chính đáng à?"
2
0
1 ngày trước
14 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
