0 chữ
Chương 23
Chương 23: Cao tay dụ dỗ lòng người
Thành Hàn nghe trong giọng Tô Thanh lấp ló nét cười, như thể đã bớt dè dặt với anh, liền vội vàng nói:
“Hay là thế này đi, mai tớ mời cậu ăn một bữa, tiện thể đưa cậu xem kết quả khám sức khỏe luôn.”
Tô Thanh: ???
Có ai bình thường lại mang cả giấy khám sức khỏe đi ăn cơm không chứ!?
Cậu từ chối thẳng:
“Cậu gửi qua là được rồi.”
“Chuyện lần trước… là tớ hiểu lầm cậu. Tớ cứ thấy áy náy mãi trong lòng, nên thật sự muốn mời cậu một bữa để chuộc lỗi.”
“Không cần đâu.” – Tô Thanh thản nhiên – “Cậu đưa tiền rồi, coi như xong chuyện.”
Thành Hàn: …
Anh nhớ lại mục “sở thích” mà Tô Thanh từng viết trong sổ lưu bút, thử dò đường một cách cẩn trọng:
“Vậy… hay là thế này, tớ đưa cậu thêm ba mươi nghìn, mua một tiếng đồng hồ của cậu, để tớ được mời cậu ăn một bữa cơm.”
Tô Thanh: !!!
“Không phải…” Cậu hoàn toàn không hiểu nổi “Cậu rốt cuộc là vì sao cứ nhất định phải gặp tôi vậy?”
Đến mức sẵn sàng chi ba mươi nghìn chỉ để được ăn một bữa cơm?
Thành Hàn: …
Đương nhiên là vì anh có dụng ý riêng, tâm tư không đơn giản rồi!
Nhưng mấy lời đó, anh ngại không tiện nói ra…
“Được không?” Giọng anh vẫn dịu dàng.
“Không được.” Tô Thanh không nể nang chút nào.
Vô duyên vô cớ mà ra sức lấy lòng, chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì!
Cậu không dại gì mà liều cả.
“Tôi cúp máy đây. Cậu đừng liên lạc với tôi nữa.”
“Đợi đã—” Thành Hàn quýnh lên. “Vậy năm mươi nghìn thì sao?”
Tô Thanh: !
“Hay… một trăm nghìn?”
Tô Thanh: !!
“Hai trăm cũng được, chỉ cần cậu chịu gặp tớ!”
Tô Thanh: !!!
“Hoặc ba trăm nghìn…”
Bộp! – Tô Thanh thẳng tay cúp máy.
Không cúp ngay thì sợ bản thân không chịu nổi đòn công kích tàn khốc từ “thế lực tài chính” kia mất!
Ba trăm nghìn cơ đấy!
Tô Thanh ôm tim, cảm giác nhói nhói – cậu phải cặm cụi gõ bao nhiêu bản thảo mới kiếm được từng ấy tiền chứ!?
Không hổ danh là “đại phản diện tâm cơ” – đúng là cao tay dụ dỗ lòng người!
Thành Hàn nhìn màn hình điện thoại bị cúp ngang, chỉ còn biết thở dài bất lực.
Biết thế này, hồi còn đi học anh đã nên thân thiết với Tô Thanh hơn, để giờ khỏi phải ngồi đây ngậm ngùi nhìn trời than thở một mình.
Thôi thì nghĩ cách khác vậy, anh thầm tính toán.
Sáng hôm sau, Tô Thanh lại nhận được tin nhắn từ lớp trưởng, hỏi cậu có muốn tham gia một buổi họp mặt nhỏ không.
Tô Thanh nhắn lại:
“Nhỏ là nhỏ cỡ nào?”
Lớp trưởng đáp:
“Chỉ có tớ, cậu và Thành Hàn. Mà tớ thì giữa chừng có thể phải ‘biến mất’.”
Tô Thanh: …
“Không đi.”
Lớp trưởng lập tức chuyển lời cho Thành Hàn:
“Cậu ấy bảo không đi.”
“Hay là thế này đi, mai tớ mời cậu ăn một bữa, tiện thể đưa cậu xem kết quả khám sức khỏe luôn.”
Tô Thanh: ???
Có ai bình thường lại mang cả giấy khám sức khỏe đi ăn cơm không chứ!?
Cậu từ chối thẳng:
“Cậu gửi qua là được rồi.”
“Chuyện lần trước… là tớ hiểu lầm cậu. Tớ cứ thấy áy náy mãi trong lòng, nên thật sự muốn mời cậu một bữa để chuộc lỗi.”
“Không cần đâu.” – Tô Thanh thản nhiên – “Cậu đưa tiền rồi, coi như xong chuyện.”
Thành Hàn: …
Anh nhớ lại mục “sở thích” mà Tô Thanh từng viết trong sổ lưu bút, thử dò đường một cách cẩn trọng:
“Vậy… hay là thế này, tớ đưa cậu thêm ba mươi nghìn, mua một tiếng đồng hồ của cậu, để tớ được mời cậu ăn một bữa cơm.”
“Không phải…” Cậu hoàn toàn không hiểu nổi “Cậu rốt cuộc là vì sao cứ nhất định phải gặp tôi vậy?”
Đến mức sẵn sàng chi ba mươi nghìn chỉ để được ăn một bữa cơm?
Thành Hàn: …
Đương nhiên là vì anh có dụng ý riêng, tâm tư không đơn giản rồi!
Nhưng mấy lời đó, anh ngại không tiện nói ra…
“Được không?” Giọng anh vẫn dịu dàng.
“Không được.” Tô Thanh không nể nang chút nào.
Vô duyên vô cớ mà ra sức lấy lòng, chắc chắn không phải chuyện tốt đẹp gì!
Cậu không dại gì mà liều cả.
“Tôi cúp máy đây. Cậu đừng liên lạc với tôi nữa.”
“Đợi đã—” Thành Hàn quýnh lên. “Vậy năm mươi nghìn thì sao?”
Tô Thanh: !
“Hay… một trăm nghìn?”
Tô Thanh: !!
“Hai trăm cũng được, chỉ cần cậu chịu gặp tớ!”
Tô Thanh: !!!
“Hoặc ba trăm nghìn…”
Bộp! – Tô Thanh thẳng tay cúp máy.
Ba trăm nghìn cơ đấy!
Tô Thanh ôm tim, cảm giác nhói nhói – cậu phải cặm cụi gõ bao nhiêu bản thảo mới kiếm được từng ấy tiền chứ!?
Không hổ danh là “đại phản diện tâm cơ” – đúng là cao tay dụ dỗ lòng người!
Thành Hàn nhìn màn hình điện thoại bị cúp ngang, chỉ còn biết thở dài bất lực.
Biết thế này, hồi còn đi học anh đã nên thân thiết với Tô Thanh hơn, để giờ khỏi phải ngồi đây ngậm ngùi nhìn trời than thở một mình.
Thôi thì nghĩ cách khác vậy, anh thầm tính toán.
Sáng hôm sau, Tô Thanh lại nhận được tin nhắn từ lớp trưởng, hỏi cậu có muốn tham gia một buổi họp mặt nhỏ không.
Tô Thanh nhắn lại:
“Nhỏ là nhỏ cỡ nào?”
Lớp trưởng đáp:
“Chỉ có tớ, cậu và Thành Hàn. Mà tớ thì giữa chừng có thể phải ‘biến mất’.”
“Không đi.”
Lớp trưởng lập tức chuyển lời cho Thành Hàn:
“Cậu ấy bảo không đi.”
2
0
1 ngày trước
14 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
