TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

Tối qua Phó Thần Thương uống khá nhiều mới về, giờ chắc còn chưa tỉnh hẳn, ông ta còn thầm mừng vì nghĩ có thể xử lý êm đẹp trước khi ông lớn kia phát hiện. Không ngờ… lại bị bắt quả tang, bị xem như một vở hài kịch. Ông ta chẳng dám chắc sau chuyện này liệu đối phương còn muốn hợp tác với mình hay không.

“Cũng ổn.” Phó Thần Thương chỉ nhàn nhạt đáp một câu, ánh mắt vẫn khóa chặt vào Tống An Cửu đầy thích thú: “Sao nào, nhóc con?”

Lương Đông cuống lên, vội vàng nói: “Phó tiên sinh, đừng đùa như vậy…”

Tuy chỉ là một câu nói đùa, nhưng Chu Tĩnh Di vẫn nhíu mày, cảm thấy anh đang xen vào chuyện nhà người khác như vậy là không đúng mực. Lúc này lại còn giễu cợt, thật chẳng tôn trọng gì cả. Nhưng xét đến thân phận của anh, bà ta cũng chẳng dám nói gì, đành đổi chủ đề: “Phó tiên sinh, bếp đang nấu canh giải rượu, ngài có muốn dùng một chút không?”

“Phó đại ca, để em dẫn anh đi!” Lương Gia Gia vội vàng bước lên, rõ ràng là không muốn để Phó Thần Thương tiếp xúc quá nhiều với Tống An Cửu.

Vừa nghe thấy câu đùa mập mờ kia, Lương Gia Gia như dao cứa trong tim. Một người đàn ông hoàn hảo như vị thần mà lại có thể dính dáng đến Tống An Cửu à? Với cô ta đó là sự sỉ nhục không thể chấp nhận được.

Mấy ngày qua tiếp xúc, cô ta càng ngày càng ngưỡng mộ Phó Thần Thương, cảm thấy anh so với những chàng trai trẻ xung quanh không biết hấp dẫn hơn bao nhiêu lần, hơn nữa, cô ta còn cảm nhận được Phó Thần Thương cũng rất thích mình.

“Không vội.” Phó Thần Thương nhìn thẳng về phía Tống An Cửu từ đầu đến cuối, không hề liếc sang nơi khác. Ánh mắt ấy khiến Lương Gia Gia nghiến răng nghiến lợi, gần như muốn cắn nát cả lợi.

Thật ra, từ khi nghe tiếng ly rơi xuống đất, anh đã tỉnh dậy. Mỗi một câu tranh cãi trong phòng khách anh đều nghe thấy rõ ràng. Từng lời từng chữ như cắt vào da thịt. Cô gái kia, từ đầu đến cuối chỉ nói có hai câu, không một lời phản kháng, chỉ có khinh thường và thờ ơ.

Bỏ qua bộ dạng luộm thuộm, lớp trang điểm dày cộm, thì đôi mắt ấy mới thực sự khiến người ta không thể rời khỏi. Rõ ràng trong mắt là tuyệt vọng, là thù hận, là đau thương, vậy mà trên gương mặt lại là dáng vẻ ngang ngược, ngạo mạn.

Cô làm cách nào được như vậy?

Một kiểu ngụy trang mang đậm chất tự ngược, dùng thái độ hờ hững để che giấu sự tuyệt vọng sâu thẳm trong lòng. Đôi mắt ấy khiến người ta đau lòng đến tận xương tủy.

Không nhớ mình đã lạnh lùng bao nhiêu năm, nhưng khoảnh khắc này, anh thật sự thấy xót xa.

“An Cửu, em có đồng ý lấy tôi không?” Câu nói bật ra trước cả khi anh kịp suy nghĩ.

7

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.