TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

“Cô đoán xem, điều đầu tiên hắn làm sau khi xuất viện là gì?”

Diệp Tiểu Nhu do dự một lúc lâu sau khi nghe những gì anh nói, rồi mới trả lời một cách chậm rãi: “Trong ba mươi lăm năm đó, hắn được điều trị như một bệnh nhân tâm thần bình thường, uống thuốc mỗi ngày và tham gia liệu pháp tâm lý mới của một vị tiến sĩ nào đó. Hắn cùng với một số kẻ tâm thần ghê tởm khác bắt đầu một liệu trình điều trị kéo dài mười ngày được gọi là – để bệnh nhân điều trị cho bệnh nhân.”

Giọng điệu của cô dần lộ ra ý cười nhạt: “Một phương pháp trị liệu vô nhân đạo, khi những bệnh nhân khác dùng bạo lực với nhau để đấu tranh với những khiếm khuyết về tinh thần của nhau, hắn lại an ủi và giúp đỡ người khác như một người bình thường, thậm chí còn trở thành trợ lý bác sĩ cho những bệnh nhân khác, và sau đó mọi người nghĩ rằng hắn đã được chữa khỏi.”

Lúc này, Dương Viêm rốt cục ngước mắt lên nhìn cô.

Anh dường như không ngờ cô lại hiểu biết tường tận đến nhường ấy.

Lúc này Diệp Tiểu Nhu nhìn thấy cánh tay trái của anh, băng gạc vừa được băng lại lộ ra dưới ống tay áo màu trắng, khoảnh khắc dòng máu đỏ tươi chảy xuống cánh tay ngay lập tức hiện lên trước mắt cô.

Giọt máu rơi xuống đất chỉ trong một giây, nhưng trong mắt cô, một giây đó dường như dài vô tận.

Diệp Tiểu Nhu mím môi, vô thức siết chặt hai tay: “Việc đầu tiên hắn làm sau khi xuất viện chính là cùng với nhân viên an ninh từng canh giữ hắn sát hại dã man một bệnh nhân trong một khu rừng nhỏ cách bệnh viện không xa.”

Sự thật còn tà ác và đáng sợ hơn nhiều so với mấy câu nói ngắn ngủi của cô, nhưng khi nói ra, trong lòng cô lại cảm thấy nặng nề khó tả.

Ở đất nước đó không có án tử hình nên dù phạm nhiều tội ác nhưng ác quỷ vẫn không phải nhận hình phạt xứng đáng, trong khi đó gia đình của những nạn nhân còn sống lại phải chịu nỗi đau muôn đời bởi hắn.

Ngoài cửa, Lão Mã lẻn đến bên tường, hỏi Giang Thạc: “Bên trong đang nói cái gì thế?”

Giang Thạc trả lời một cách vô cảm: “Chắc đang phỏng vấn.”

“Phỏng vấn kiểu gì? Kiểm tra IQ hay làm cái gì?”

Tất nhiên họ không thể ngờ rằng thứ mà hai người bên trong đang thảo luận lại là kẻ sát nhân tâm thần nổi tiếng trong lịch sử.

* * * * *

“Vậy cô cho rằng, hậu quả tạo thành là do năm đó chữa trị sai cách gây ra, hay là hắn căn bản vô phương cứu chữa?”

“Câu hỏi này nên dành cho chuyên gia khoa tâm thần.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Ngài Dương, anh rốt cuộc muốn hỏi tôi điều gì?”

Dương Viêm nhìn sâu vào mắt cô, vẻ mặt không thay đổi: “Làm sao cô biết Mã Lượng sẽ phạm tội lần nữa trong bệnh viện tâm thần?”

“Tôi không thể xác định được.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Không ai có thể khẳng định một người từng phạm tội có thể cải tà quy chính.”

“Cô dùng bạo lực với hắn?”

“Hắn cũng dùng bạo lực với một cụ già vô tội, tôi chỉ phòng vệ chính đáng, cũng không gây tổn hại quá lớn cho hắn… Cùng lắm là chỉ khiến hắn nằm trên giường bệnh vài tháng mà thôi.”

“Thật sao?” Anh nhìn thoáng qua chân cô.

Đôi chân vốn chụm vào của cô đang khẽ tách ra, một chân đã hướng về phía cửa…

Về mặt tâm lý mà nói, đây là một loại hành vi muốn chạy trốn điển hình, nhưng cô lại không khống chế được bản thân, hiển nhiên là cô không muốn thảo luận vấn đề này, đặc biệt là với người đàn ông khiến cô cảm thấy căng thẳng.

“Được, để tôi đổi một câu hỏi khác.” Dương Viêm vẫn bình tĩnh nói: “Cô cảm thấy hành vi phạm tội của bệnh nhân tâm thần và hành vi phạm tội của người bình thường khác nhau ở điểm nào?”

Diệp Tiểu Nhu hít một hơi thật sâu, cô thật sự cần anh lập tức chuyển đề tài, ít nhất câu hỏi này không khiến cô cảm thấy quá áp lực: “Con người muôn mặt, có ưu khuyết điểm, giống như không ai biết được một hạt giống sẽ mọc hướng về ánh mặt trời hay mọc dưới lòng đất tăm tối, nhưng người bình thường sẽ lựa chọn giữa làm hay không, dù muốn làm thì họ có thể kiểm soát, những người bệnh tâm thần thì không cách nào kiểm soát được mình.” Đây là một trong những lý do chính khiến những người bị kết án tâm thần lại được đưa vào trại tâm thần thay vì bị pháp luật trừng phạt.

“Vậy cô cho rằng cô có thể khống chế bản thân không?”

Diệp Tiểu Nhu hơi sửng sốt: “Đương nhiên là tôi có thể làm được.”

Khóe miệng cô lại mím chặt: “Tôi là người bình thường, nếu không…”

Nếu không thì sau khi dính líu đến vụ án đó, cô đã không bị tống vào tù mà sẽ bị đưa trở lại bệnh viện.

May mắn thay, cuối cùng cô đã nhận được một phán quyết chính xác, cô vô tội.

“Vả lại tôi cũng không phạm tội. Trong tư liệu của tôi hẳn đã được hiển thị rõ ràng.”

Dương Viêm ngoắc khóe miệng, cuối cùng trên mặt lộ ra nụ cười, anh nói: “Xưa nay tôi chưa từng tìm hiểu một người thông qua tư liệu.”

Diệp Tiểu Nhu: “Vừa rồi tôi chẳng may tấn công anh… Ý tôi là, tôi đã bị anh làm cho sợ hãi, đó là một sự cố ngoài ý muốn.”

Vừa nói chuyện cô vừa lùi ra sau, bởi vì Dương Viêm đột nhiên từ trên ghế đứng dậy, từng bước đi tới trước mặt cô.

Diệp Tiểu Nhu đã lùi tới cửa, phía sau cô là cánh cửa.

Nhưng thực chất, anh không tiến gần cô, đó vẫn là khoảng cách quá đỗi an toàn đối với người bình thường.

Song, tay cô vẫn không khỏi run lên.

“Nếu tình huống tương tự lại xảy ra, cô sẽ làm gì?”

“… Tôi, tôi sẽ cảnh tỉnh bản thân trước và xem ai đang ở trước mặt mình rồi mới đưa ra quyết định.”

“Nếu là người lạ thì sao?”

“Tôi có thể phân biệt…”

“Phân biệt một người lạ là tốt hay xấu?” Dương Viêm nhếch khóe môi, thực ra mặt mày anh rất đẹp, đôi mắt hẹp dài lại có cảm giác ấm áp mềm mại, rất dễ khiến người ta sinh ra ảo giác người đàn ông này rất dịu dàng.

Đúng vậy, đây là ảo giác. Bởi vì nếu cẩn thận cảm nhận, có thể phát hiện anh mang đến cảm giác áp bách một cách âm thầm.

“Tại sao chỉ dựa vào một lần gặp mặt ngắn ngủi mà cô đã có thể xác định một người là tốt hay xấu?” Dương Viêm nhìn đôi môi mím chặt của cô, hiển nhiên là cô lại gặp phải vấn đề không muốn trả lời, anh gật đầu nói: “Được, để tôi đổi câu hỏi một lần nữa, cô nghĩ tôi tốt hay xấu?”

7

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.