TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

Diệp Tiểu Nhu nhận ra rằng tuổi tác của người đàn ông này chắc chắn không trẻ như bề ngoài, ít nhất ba mươi năm kinh nghiệm sống mới có thể khiến một người đàn ông có khí chất như vậy, anh chỉ có vẻ bề ngoài trẻ tuổi thôi.

Đương nhiên, có rất nhiều người đàn ông, dù sống nửa đời người cũng không có được khí thế mạnh mẽ như vậy.

“Vừa rồi lúc cô đánh tôi có phải cũng định nghĩa tôi là người xấu không?”

“Tôi đã nói rồi, chuyện vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn!”

Khi cô mở miệng để nói ra câu này, cô mới nhận ra mình thực sự đang tức giận.

Diệp Tiểu Nhu thực sự đã trở nên tức giận dưới sự khıêυ khí©h của một người, nhưng may mắn thay cô đã bình tĩnh lại rất nhanh.

“… Xin lỗi anh.”

Vẻ trêu tức trong mắt người đàn ông biến mất trong nháy mắt, anh lại trở nên bình tĩnh: “Vẫn có thể khống chế cảm xúc của mình, tốt lắm.”

Anh duỗi cánh tay phải không bị thương của mình ra, dưới ánh mắt căng thẳng của Diệp Tiểu Nhu, anh lướt qua vai cô và đẩy cánh cửa sau lưng cô ra.

“Tiêu Tiêu, sắp xếp cho cô ấy một chỗ ở.”

“Vâng.” Diêm Tiêu Tiêu trả lời: “Vậy thì ở luôn trong ký túc xá số 14. Lúc trước tôi đã dọn dẹp nó rồi.”

Dương Viêm cúi xuống nhìn Diệp Tiểu Nhu đang hoảng hốt, anh mỉm cười và nói: “Chúc mừng cô đã vượt qua cuộc phỏng vấn.”

“Mười giờ sáng mai, đến làm việc nhé.”

Diệp Tiểu Nhu còn chưa kịp phản ứng, Diêm Tiêu Tiêu đã đi tới nắm tay cô, cười nói: “Chúc mừng cưng, đãi ngộ ở đây rất tốt, tin chị đi, tốt hơn nhiều so với hồi ở công trường.”

“Thế nhưng mà…” Diệp Tiểu Nhu nói: “Tôi không được học hành gì cả. Tôi đã từng ngồi tù. Mặc dù tiền án đã được xóa, nhưng tôi…”

Ngay khi Diêm Tiêu Tiêu chuẩn bị lên tiếng, Dương Viêm trong văn phòng đột nhiên nói: “Cô yên tâm, mấy người trong số chúng tôi ở đây cũng chẳng có ai là người bình thường.”

Diêm Tiêu Tiêu: “… Nói nghe buồn nha sếp.”

Diêm Tiêu Tiêu dẫn cô ra khỏi phòng làm việc, thấy cô ngây ngốc đi theo sau mình, không khỏi vỗ vai cô: “Tỉnh đi, cô bé.”

“Huh?” Diệp Tiểu Nhu giật nảy mình: “Tôi không mất trí.”

“Không sao hết.” Diêm Tiêu Tiêu thấu hiểu nhìn cô: “Không chỉ cưng, cho dù người khác ghê gớm cỡ nào cũng không thể trụ được lâu trước mặt ông chủ, lần này sợ hãi sao? Về sau sẽ không sao đâu, tin chị đi, cậu ấy đối với người của mình không tệ đâu…”

Chị dừng lại một lát rồi nói thêm: “Mặc dù thỉnh thoảng sếp cũng nóng tính, chỉ cần em không phạm quá nhiều sai lầm là được.”

Diệp Tiểu Nhu gật đầu mà trong lòng vẫn còn sợ hãi: “Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ cẩn thận để không đắc tội anh ấy.”

Người không dễ chọc, nên tránh né thì tốt hơn.

“Đúng rồi, c… chị Tiêu Tiêu.”

Diêm Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng gọi chị có vẻ mất tự nhiên của cô, rất hưởng thụ ơi một tiếng: “Còn muốn hỏi cái gì, chị nói cho cưng nghe.”

“Ông chủ bao nhiêu tuổi? Tôi nhìn anh ấy… khoảng ba mươi, nhưng chị và Lão Mã có vẻ đã làm việc với anh ấy rất nhiều năm.”

“Ái chà, câu hỏi này hay đấy. Đừng để bị vẻ bề ngoài của cậu ấy đánh lừa, cậu ấy không phải tiểu thịt tươi đâu.” Diêm Tiêu Tiêu tiện thể đưa cô đến ký túc xá, hai tay chống nạnh, nhìn cô với vẻ thần bí, nói: “Cưng cũng đã gặp Lão Mã nhà chị rồi, một con cáo già, nhưng ông chủ, cậu ấy còn thông minh khôn khéo hơn cả cáo già. Tám năm trước, cậu ấy trông như thế. Tám năm sau, chị của cưng cũng có nếp nhăn nơi khóe mắt mà cậu ấy vẫn như trước, không biết cậu ấy giữ gìn như thế nào, chị cũng không dám tùy tiện hỏi, mà hỏi cũng bằng không, đây là sinh ra đã được trời ưu ái, muốn ghen tị cũng không được.”

Khóe mắt Diêm Tiêu Tiêu khẽ cong lên: “Về phần tuổi cụ thể, cưng đoán xem?”

Diệp Tiểu Nhu nhớ lại dáng vẻ của người đàn ông kia, thử trả lời: “Khoảng 25 đến 35 tuổi?”

Diêm Tiêu Tiêu gật đầu: “Chị cũng đoán như thế.”

“Chị cũng không biết?”

“Trước giờ chị chưa từng nhìn thấy căn cước công dân của sếp, cơ mà lần đầu tiên chị gặp sếp, chắc chắn lúc đó cậu ấy đã hơn hai mươi tuổi.” Diêm Tiêu Tiêu cười gian: “Cưng có thể tự mình đi hỏi cậu ấy mà.”

“Nói thật tôi không tò mò lắm.” Vừa mới khiến cho người ta bị thương thành như vậy, ai còn có mặt mũi đi hỏi người ta bao nhiêu tuổi?

“Không sao cả, sau này quen rồi là ổn thôi.” Diêm Tiêu Tiêu nói đầy hàm ý: “Cưng mà tiếp xúc với sếp lâu rồi sẽ phát hiện ra rất nhiều kinh hỉ ngoài dự kiến đấy.”

Diệp Tiểu Nhu để ý lúc chị ấy nói hai từ kinh hỉ, giọng điệu rõ ràng sinh động hơn hẳn.

Điều này nói rõ chắc chắn ở chỗ Dương Viêm sẽ cảm nhận được rất rất nhiều chuyện ‘kinh hỉ’ không thể lường trước được.

“Đến nơi rồi.”

“Đây là ký túc xá mà sếp của chúng ta mua lại cách đây mấy năm, lúc trước có đôi khi cậu ấy sẽ tới đây nghỉ ngơi, nhưng mà bây giờ không có ai ở nữa. Trong tủ lạnh có đồ ăn, thiếu cái gì thì nói với chị một tiếng là được. Trong túi của em có bộ quần áo nào thay được không? Nhanh đi tắm một cái, thay đồ ra, ăn chút gì đó rồi ngủ một đêm ngon giấc không mộng mị nhé. Có chuyện gì mai cứ đến văn phòng rồi nói sau.”

7

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.