TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

“Đáng thương? Cô ấy không đáng thương chút nào.” Lão Mã cười khổ lắc đầu, nói: “Một người có thể thành công đánh lén ông chủ, anh nói cô ấy có đáng thương không?”

Dương Viêm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lái xe trong lúc bị thương, anh không thể nghĩ nhiều, nhưng anh đã nghe không sót chữ nào trong suốt nửa giờ họ tám chuyện.

Người có thể ở tù hơn nửa năm nếu không có ý thức phòng bị thì không thể ngủ yên, người có thể ở trong bệnh viện tâm thần nửa năm cũng không phải là chuyện người bình thường có thể làm được.

Anh đã từng nhìn thấy Mã Lượng, gã cao 1m8, khỏe như bò mộng, nhưng chỉ thích theo dõi bắt nạt bà già.

Có thể suýt ‘phế’ một người đàn ông như vậy, thật sự không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.

“Thưa sếp, người này do Tiêu Ngũ mang tới, anh ta nói là được Thiệu Lương Vỹ – thầy của anh ta tiến cử, muốn tới đây kiếm cơm…”

Lão Mã nhất thời lắm mồm, hai chữ kiếm cơm khiến những người nên nghe lẫn không nên nghe đều nhìn ông ấy đầy ẩn ý.

Thời điểm Diệp Tiểu Nhu được dẫn vào, trời đã tối hẳn.

Cô cứ ngồi đó thẫn thờ nhìn bầu trời đêm, bên cạnh cô là chiếc túi vải đã quá cũ không còn nhìn rõ màu sắc ban đầu, chiếc túi đó có lẽ chứa toàn bộ đồ đạc của Tiểu Nhu, bao gồm cả chiếc mũ bảo hộ lúc trước bị Giang Thạc ném vào thùng rác, nhưng cô không tìm nó về, nó đã trở thành rác đối với họ rồi.

Cho đến khi Diêm Tiêu Tiêu vỗ vai Tiểu Nhu và nói rằng ông chủ muốn gặp cô.

Diệp Tiểu Nhu hít một hơi, đứng dậy và theo chị vào cửa, sau đó đi về phía văn phòng.

Cô nhìn thấy Giang Thạc đang đứng ở chân cầu thang lướt điện thoại, Lão Mã và một cô gái khác tên Lâm Linh đang nói nhỏ với nhau tại bàn làm việc, khi hai người bước vào, họ đồng thời ngừng nói chuyện.

Diệp Tiểu Nhu biết rằng đối với họ, bản thân là một kẻ lạ xâm nhập. Sau sự cố vừa rồi, cô lại trở thành kẻ xâm nhập làm tổn thương ông chủ của họ, cô đã thể hiện hoàn hảo một khía cạnh khác với người bình thường của mình bằng những cú ra đòn với người đàn ông đó.

Không có người bình thường nào có lòng phòng vệ mạnh như vậy, và không có người bình thường nào đột nhiên trở nên bạo lực như vậy.

Khi bước đến cửa, Tiểu Nhu cảm thấy cơ thể mình trở nên căng cứng.

Phòng làm việc của người này rất rộng, bốn mặt tường với ba mặt là những giá sách chất đầy sổ sách và tài liệu.

Trí nhớ của Diệp Tiểu Nhu luôn rất tốt, tốt đến mức đã nhiều ngày rồi, cô vẫn có thể nhớ rõ từng chi tiết của chuyện đã xảy ra nhiều năm trước, cho nên khoảnh khắc vừa nhìn thấy người đàn ông kia, trong đầu cô liền hiện lên cảnh tượng vừa xảy ra:

Khi cô tỉnh dậy, nhặt chiếc mũ cứng lên và đánh mạnh vào người anh, cô thấy đôi mắt anh bỗng nhắm chặt lại và cả tiếng rên đầy đau đớn đó.

Nhưng trong mắt người này không có sự tức giận hay căm ghét, thậm chí không có sự kinh ngạc hay bất ngờ.

Kể cả khi đèn sáng lại, khi nhìn về phía cô, sắc mặt anh vẫn bình tĩnh, ngoại trừ nhíu mày vì đau cùng mồ hôi lạnh trên trán, trong mắt anh không có cảm xúc nào khác.

Giống như lúc này, anh đang ngồi nghiêng trên ghế văn phòng, cằm chống lên cánh tay phải không bị thương, vẻ mặt lười biếng bình tĩnh, như thể chuyện vừa rồi xảy ra không ảnh hưởng gì đến anh.

Màn đêm đen ngòm ngoài cửa sổ xen lẫn với ánh sáng nhỏ li ti, tạo thành sự tương phản kỳ diệu với chiếc áo sơ mi trắng trên người anh.

Nếu dựa theo những gì Tiêu Ngũ đã nói, Diệp Tiểu Nhu phỏng đoán rằng anh ít nhất phải từ 35 đến 40 tuổi, điều hành một văn phòng điều tra kinh doanh, duy trì quan hệ hợp tác với các doanh nhân và đồn cảnh sát, vì vậy anh phải là một người thâm sâu khó dò, một doanh nhân với trí thông minh phi thường, nguồn lực và mối quan hệ không hề tầm thường.

Bụng dạ nham hiểm, đa mưu túc trí là đặc điểm của nhiều doanh nhân thành đạt.

Nhưng nhìn thế nào thì ngoại hình của anh cũng chỉ khoảng 27, 28 tuổi, nhìn còn trẻ hơn cả Giang Thạc. Đối với những người lần đầu tiên đến đây, cho dù là ai cũng không thể đoán được anh sẽ là ông chủ của Lão Mã và những người khác.

“Thưa sếp, người đã được dẫn tới rồi.” Diêm Tiêu Tiêu nói xong quay người rời đi, nhìn Diệp Tiểu Nhu bằng ánh mắt ‘Cưng tự cầu phúc chứ chị cũng không giúp được gì’ rồi mới ra ngoài.

Diệp Tiểu Nhu ngập ngừng hé miệng, nhưng không phát ra tiếng.

Dương Viêm không nhìn cô, thậm chí ánh mắt cũng không di chuyển về phía cô.

Cô có cảm giác ngộp thở.

Đã lâu cô không có cảm giác này, chỉ có hai lần duy nhất trong những năm gần đây, một là khi cô bị khống chế trên giường bệnh trong bệnh viện tâm thần, thời điểm mũi kim tiêm bơm thuốc xâm nhập vào cơ thể cô, và lần thứ hai là đêm đầu tiên cô ở trong tù.

Văn phòng to như vậy dường như được chia thành hai không gian riêng biệt, Diệp Tiểu Nhu đứng trong không gian của riêng mình, nhìn người đàn ông cho đến khi anh mở miệng nói chuyện.

Tuy nhiên, những điều anh nói sau đó khiến cô ngạc nhiên.

Ấy thế mà anh đã nhắc đến một vụ án rất điển hình về tội phạm tâm thần, và tình cờ là cô cũng biết về vụ án này.

“Từ năm 1956 đến năm 1957, một cậu bé tên là Peter Woodcock ở Quốc gia G đã lạm dụng tìиɧ ɖu͙© hàng chục trẻ em và thực hiện ba vụ hãʍ Ꮒϊếp, gϊếŧ người dã man. Nạn nhân bao gồm một cậu bé bảy tuổi, một cậu bé chín tuổi và một cô bé chưa tròn bốn tuổi. Về sau, tên tội phạm này được nhận định là một bệnh nhân tâm thần không có năng lực trách nhiệm hình sự. Một năm sau, cậu ta được đưa đến bệnh viện tâm thần cấp cao nhất của nước G để tiếp tục điều tra, bị cưỡng ép điều trị. Ba mươi lăm năm sau, hắn được chuyển đến một bệnh viện khác với sự quản lý tương đối lỏng lẻo, và được xuất viện không lâu sau đó.”

7

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.