TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9: Ủy khuất Xích Như

Lâm Lang có chút không thể tin nổi, cẩn thận nhìn vài lần.

Dù so với lúc ở Tu Tiên giới, con cá này trông gầy hơn, xấu hơn đôi chút...

Nhưng linh khí tỏa ra, cách nguyền rủa, và cả tính khí hẹp hòi này...

Đúng, không sai, chính là Xích Như!

"Ơ? Ơ? Tiểu Lâm Lang!" Xích Như kinh ngạc kêu to.

Lâm Lang khoanh tay đứng nhìn, không nói một lời.

Thấy vậy, Xích Như cắn môi, cuối cùng đành phải không cam lòng mở miệng: "Chủ nhân! Chủ nhân! Được rồi được rồi! Mau cứu ta đi mà, hu hu hu!"

Lúc này Lâm Lang mới hài lòng gật đầu, mỉm cười quay sang ông chủ: "Con cá này giá khuyến mãi đúng không? Có bệnh gì không đấy?"

"Không có bệnh, chỉ là... xấu thôi!"

"Vậy được, tôi lấy."

"Đã bán thì không trả lại nhé!"

Bị cả hai ghét bỏ, Xích Như thở dài: "..."

---

Khi Lâm Lang về đến nhà thì đã đúng 12 giờ trưa.

Trong nhà không có bể cá, cô đành tạm thả Xích Như vào bồn rửa mặt, rồi bưng nó theo vào bếp nấu cơm.

"Không phải đâu, tiểu Lâm Lang... à không, chủ nhân chủ nhân!" Xích Như than trời: "Chẳng lẽ không có chỗ nào tử tế để chứa ta sao?"

Trước kia nó được ngâm mình trong suối linh hoa linh thảo, linh khí dồi dào, lại có tinh linh hầu hạ.

Bây giờ nhìn lại...

Đãi ngộ đúng là xuống dốc thảm hại!

Lâm Lang trợn mắt: "Có chỗ ở là tốt rồi, còn đòi hỏi gì nữa."

Nấu cơm xong, cô lục tung trong bếp, tìm ra một ít thức ăn cá mà nguyên chủ để lại.

Nhìn hạn sử dụng vẫn chưa hết, chắc là ăn được.

Vừa cho Xích Như ăn, cô vừa nghi ngờ hỏi: "Sao ngươi cũng ở đây?"

Xích Như vừa ăn một miếng đã muốn phun, nhưng bị ánh mắt chết chóc của Lâm Lang dọa, đành phải yên lặng nuốt xuống.

"Ngoài ta, còn rất nhiều thần thú khác cũng tới đây.

Lúc đó ngươi đột nhiên bất tỉnh, mọi cách đều không đánh thức được. Thanh Long đề nghị chia làm hai nhóm: một nhóm theo thần thức tìm ngươi, một nhóm ở lại bảo vệ thân xác. Thế là bọn ta đến thế giới này. Nhưng nơi đây bài xích chúng ta mạnh mẽ, linh lực bị áp chế nghiêm trọng, hầu như không thể biến hình.

Ta rơi gần chỗ ngươi chỉ là trùng hợp mà thôi."

Nghe vậy, Lâm Lang khẽ cau mày.

Nghĩ lại, việc mình đột ngột xuyên đến đây quả thật có phần bất thường, cứ như có người cố ý đưa đến.

Càng đáng ngờ hơn, cả đám thần thú lại có thể đi theo.

Cái giá phải trả là bị ép mất sức mạnh, gần như không thể duy trì hình dạng.

Mà ở cái thế giới công nghệ cao, linh khí cạn kiệt này... làm sao gom đủ sức mạnh để quay về?

Chẳng lẽ ai đó thực sự muốn cô mãi mãi bị nhốt ở đây... thậm chí là chết ở đây?

Lâm Lang trầm ngâm suy nghĩ, nhưng tay vẫn tiếp tục đút ăn.

Xích Như tưởng cô đang giận, nên dù no căng cũng không dám từ chối.

Cố gắng nhét thêm mấy miếng, nó bắt đầu phình ra như cái bóng bóng.

"Chủ... chủ nhân... ăn nữa chắc ta nổ mất... Oẹ..."

Lúc này Lâm Lang mới giật mình hoàn hồn, xấu hổ ngẩng đầu nhìn lên: "Xin lỗi, ta mải nghĩ quá nên không để ý... ha ha."

Xích Như không nói gì, chỉ giận dỗi một cách đáng thương.

Một lát sau, cô hỏi tiếp: "Ngươi có cảm nhận được những thần thú khác không?"

Xích Như lắc đầu: "Không cảm nhận được gì cả, ai cũng yếu quá rồi."

Lâm Lang khẽ thở dài.

Việc này không dễ xử lý.

Cô không rõ Thanh Long đã đưa các thần thú đi đâu, nếu bị phân tán khắp nơi trong thế giới này... nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?

Xích Như ngửa bụng trong chậu nước, trấn an: "Yên tâm, bọn họ đều biết chừng mực, sẽ không ra tay với phàm nhân."

Lâm Lang lại lắc đầu u sầu: "Không, ta không lo phàm nhân bị thương... ta sợ... Bọn họ bị loài người... ăn mất."

Xích Như lập tức chấn động, đuôi cá quẫy mạnh tạo sóng trong chậu nước.

"Ngươi nói gì vậy! Hù chết cá ta rồi! Làm gì có phàm nhân nào dám ăn thần thú chứ!"

Dù chúng có hình dạng kỳ lạ, phàm nhân thấy chắc chắn sẽ tránh xa...

Nhưng...

Nó đột nhiên nhớ đến chuyện vừa rồi.

Dù bị đánh giá là “xấu xí”, cũng chỉ bị ném vào khu hàng giảm giá chứ không được thả về thiên nhiên.

Thậm chí, trước khi Lâm Lang đến, còn có vài phàm nhân chỉ trỏ vào nó, không phải vì vẻ ngoài, mà là vì...

...nó có béo mềm không?

...nó nấu canh có ngon không?

...thịt nó cho mèo ăn liệu có hợp khẩu vị không?

Nghĩ đến đó, Xích Như run lên bần bật, co mình vào góc chậu nước.

"Tiểu Lâm Lang, phàm nhân thực sự rất đáng sợ! Dù thần thú không chết hẳn, nhưng ngươi phải mau chóng tìm được bọn họ đi!"

Nó không muốn đến khi gặp lại đồng bạn, chỉ còn thấy... từng mảnh từng mảnh thịt!

Lâm Lang nghe tiếng lòng của nó, khẽ bật cười bất đắc dĩ.

Dĩ nhiên cô cũng biết phải nhanh chóng tìm ra các thần thú. Nhưng giờ đây linh lực cạn kiệt, thân thể yếu đuối.

Tạm thời cô chưa thể kết nối với chúng, càng chưa nói đến chuyện giúp chúng phục hồi sức mạnh.

Vậy thì chi bằng tạm gác lại, tập trung làm tốt việc trước mắt.

Chờ cơ thể khá hơn, cô sẽ thử dùng các buổi phát sóng trực tiếp để kết nối với các loài động vật khắp nơi, nhờ chúng giúp tìm manh mối về các thần thú.

So với mò kim đáy bể, cách này hiệu quả hơn nhiều.

Nghĩ vậy, Lâm Lang cũng nhẹ nhõm hơn.

Cô xắn tay áo, chuẩn bị nấu cơm: "Ta định hầm sườn heo, ngươi có ăn không?"

"Ăn! Nhưng ta chỉ ăn ba miếng thôi! Với lại, sau này đừng đút ta mấy loại thức ăn cá ấy nữa!"

---

Ăn trưa xong, Lâm Lang nằm trên sofa học cách cắt ghép video.

Còn Xích Như thì cực khổ rửa chén, vừa rửa vừa than thân trách phận: "Đúng là ngược đãi cá mà..."

Lâm Lang mặc kệ.

Đến khoảng bốn giờ chiều, cô hoàn tất chỉnh sửa video và đăng lên mạng.

Ban đầu hậu trường khá yên ắng.

Nhưng chỉ sau nửa tiếng, lượng thích, bình luận và chia sẻ tăng vọt.

[Thật lợi hại quá đi mèo con ơi! Muốn ôm hun luôn!]

[Đều đã vào đồn cảnh sát rồi, không phải giả đâu. Chỉ là thật kinh ngạc vì mèo mà lại phát hiện được thuốc cấm...]

[Trời ơi, thực phẩm chức năng cũng không ăn được sao!]

[Nhóm người này thật đáng giận. Ông tôi trước cũng bị dụ mua mấy thứ đó, toàn là bột mì giả!]

[Mèo con lập công lớn rồi!]

[Khoan đã, chỉ mình tôi để ý chủ livestream nói là “nghe được tiếng lòng mèo” sao? Thần kỳ ghê...]

Mèo thông minh, thú cưng lạ... vốn đã là chủ đề dễ thu hút.

Chẳng mấy chốc, video đã có hơn mười mấy vạn lượt xem.

Lâm Lang tranh thủ đà này, thông báo luôn lịch livestream buổi tối.

Chỉ trong thời gian ngắn, đã có vài trăm người đăng ký xem trước, gấp đôi so với tối hôm trước.

Cô nằm dài trên sofa, vừa ăn trái cây Xích Như rửa, vừa trả lời bình luận và tin nhắn từ người xem.

Đến hơn 6 giờ chiều mới chịu ngồi dậy, vươn vai một cái.

Sau khi thay đồ thoải mái, đúng 7 giờ, cô bắt đầu phát sóng.

So với hôm trước, hôm nay số người xem tăng vọt.

Vừa mới lên sóng đã có cả trăm người ùa vào.

Thậm chí chưa kịp chào hỏi, cô đã nhận được hơn mười lời mời gọi giao lưu.

Lâm Lang như thường lệ, tùy tâm chọn lựa.

Cuối cùng, cô chọn một người dùng có ID là [Núi Xa].

"Chào bạn, bạn có điều gì muốn hỏi về thú cưng không?" Trên màn hình hiện lên một cô gái sắc mặt tiều tụy, Lâm Lang dịu dàng hỏi.

"Chủ livestream, chào bạn." Giọng cô gái khàn khàn, nghe mỏi mệt: "Tôi họ Thích, tôi chỉ muốn hỏi một câu... Bạn nghĩ, thú cưng... có thể mượn xác hoàn hồn không?"

8

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.