TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10: Nghi lễ tạm biệt được chuẩn bị tỉ mỉ

Lâm Lang khẽ nhấp môi, nhất thời không biết nên mở lời thế nào.

Nếu là ở giới Tu Tiên thì việc này còn có thể lý giải.

Nhưng ở thế giới này...

Cô trầm ngâm một lúc, không trả lời ngay mà chuyển sang hỏi: “Có chuyện gì khiến bạn thấy khó hiểu à? Bạn có thể kể cho tôi nghe thử.”

Đôi mắt của cô Thích lập tức đỏ hoe.

Cô cắn môi, vừa xin lỗi vừa lau nước mắt: “Xin lỗi... tôi hơi xúc động...”

Hít sâu mấy hơi, cuối cùng cô cũng cố nén cảm xúc đau buồn: “Tôi... tôi nuôi bé Quất Miêu đã tám năm rồi, nó vừa rời đi cách đây không lâu. Tôi thật sự rất yêu thương nó, nên đã làm một lễ tiễn biệt đàng hoàng, còn dựng cho nó một bài vị thật đẹp. Hôm nay là ngày thứ bảy sau khi nó mất. Tôi đã chuẩn bị sẵn đồ hộp và pate mà nó thích nhất, ôm một chút hy vọng... mong rằng nó có thể quay về nhìn tôi một lần...”

Nói đến đây, cô bối rối ngẩng đầu lên, vội vàng xua tay giải thích: “Tôi... tôi không mê tín đâu! Mọi người đừng học theo tôi nhé! Chẳng qua là tôi... quá nhớ bảo bối của mình thôi...”

[Mình hiểu... Người nuôi thú cưng sợ nhất là phải chia xa...]

[Thương chị quá, hồi nhà mình mất Đại Hoàng, mình cũng suy sụp rất lâu, suýt nữa trầm cảm.]

[Không biết nói gì cả... xin chia buồn với chị.]

[Đừng buồn nhé. Có một người chủ yêu thương như vậy, bé mèo đi rồi chắc chắn cũng sẽ rất tự hào!]

[Ôm chị một cái...]

Bình luận tràn đầy sự cảm thông, không ai chế giễu hay cãi cọ. Tất cả đều đang dùng cách của mình để an ủi cô Thích.

Cô hít mũi, hốc mắt lại đỏ hoe.

“Cảm ơn mọi người...”

Cô ôm chặt khung ảnh của bé Quất Miêu, nói nhỏ: “Nãy nói hơi nhiều, xin lỗi bạn chủ livestream...”

Lâm Lang lắc đầu, kiên nhẫn trấn an: “Không sao đâu bạn, tôi hiểu tâm trạng của bạn bây giờ, cứ từ từ thôi.”

Cô Thích cảm kích mỉm cười.

Sau khi uống thêm vài ngụm nước, cô mới bắt đầu kể lại chuyện vừa xảy ra: “Tôi vừa để phần đồ ăn mà Quất Miêu yêu thích trước đây, chưa được bao lâu thì có một con mèo hoang trong khu đến gõ cửa nhà. Đó là một con mèo bò sữa, nhìn cũng khá xinh xắn. Nó vào nhà rất tự nhiên, chẳng sợ người lạ gì cả. Nó ăn luôn phần đồ ăn tôi chuẩn bị cho Quất Miêu, rồi lại đi vệ sinh trong chậu cát mà Quất Miêu hay dùng. Thậm chí, nó còn mài móng đúng vào chỗ Quất Miêu hay làm – ngay trên ghế sofa nhà tôi. Nếu chỉ có vậy thì tôi còn nghĩ chắc là nó đánh hơi thấy mùi. Nhưng điều tôi không ngờ tới là...”

Nói tới đây, cô như nghe thấy gì đó, liền ngoảnh đầu lại.

Rồi đôi mắt cô bỗng mở to kinh ngạc.

Dưới ánh nhìn tò mò của khán giả, cô chuyển camera, để lộ hình ảnh chú mèo bò sữa đang lười biếng trở mình trong ổ mèo.

Nó cũng cảm nhận được ánh mắt, quay lại nhìn cô Thích, kêu "meo" một tiếng, rồi lại tiếp tục ngủ say.

Dáng vẻ uể oải, thản nhiên ấy... cứ như thể...

...Nó đang ở chính ngôi nhà của mình vậy.

“Các bạn xem đi! Nó thật sự rất tự nhiên, đến mức khiến tôi không thể không nghĩ nhiều!”

Cô Thích có chút kích động: “Nó chơi món đồ chơi mà Quất Miêu thích nhất, ngủ trong ổ mèo của Quất Miêu, thậm chí hành động cũng giống y như bé vậy... Nên tôi thật sự nghi ngờ, bạn chủ livestream, bạn nói xem... có phải nó chính là Quất Miêu? Có phải là Quất Miêu... quay lại nhìn tôi lần cuối?”

Giọng cô càng lúc càng run, nước mắt cũng từng giọt lớn rơi xuống.

Thực ra, cô không hề muốn xem chú mèo bò sữa là kẻ thay thế Quất Miêu, nhưng cô thật sự không thể kiểm soát cảm xúc...

Nghe tiếng nấc nghẹn ngào của cô, cả phòng livestream đều cảm thấy đau lòng.

[Trời ơi, ôm chị một cái. Thật sự kỳ diệu quá... nếu là mình chắc mình cũng sẽ nghĩ như vậy.]

[+1, mà bình thường mèo hoang đâu dễ gần thế này đâu!]

[Mặc dù mình nghĩ mấy con mèo hay gan lắm, nhưng mà con này quen thuộc thế thì đúng là có gì đó thật...]

[Chủ livestream, bạn biết chuyện gì xảy ra không?]

[Ủa? Livestream về thú cưng mà sắp thành livestream tâm linh rồi sao?]

Lâm Lang khẽ mỉm cười, trong mắt ánh lên chút xót xa.

Sau một lúc suy nghĩ, cô nói: “Xin lỗi, có thể những lời này hơi tàn nhẫn... nhưng chú mèo bò sữa này không phải là Quất Miêu của bạn đâu.”

Bên cạnh, Xích Như cũng gõ gõ mặt nước.

"Đúng đó! Linh thể là không giống nhau mà!"

Cô Thích không rõ là mình không tin thật hay chỉ không muốn tin, nên vội vàng lắc đầu phản bác: “Nhưng... nhưng nó thật sự giống Quất Miêu quá...”

Lâm Lang dịu dàng nói: “Nó không phải là Quất Miêu, nhưng... đúng là nó từng quen biết Quất Miêu. Trước đây, Quất Miêu cũng là mèo hoang phải không?”

Cô Thích hơi sững người, rồi gật đầu: “Đúng, tôi nhặt được Quất Miêu lúc nó khoảng một tuổi.”

Lâm Lang khẽ gật đầu, trong lòng đã hiểu.

Cô quay lại nhìn chú mèo bò sữa, giờ đây nó đã quen thuộc nằm trở mình trong ổ mèo.

Thậm chí còn nằm ngửa phơi bụng.

“Meo... meo...” Nó còn nói mớ nữa.

Ánh mắt Lâm Lang dịu lại, chậm rãi nói: “Chú mèo bò sữa nói rằng, Quất Miêu là một cô mèo rất tốt. Sau khi được bạn nhận nuôi, Quất Miêu vẫn luôn nhớ tới những người bạn hoang trước đây của mình. Thỉnh thoảng, nó lén mang đồ ăn ngon và đồ chơi ra ngoài chia cho các bạn mèo hoang ấy.”

Nghe đến đó, cô Thích tròn xoe mắt.

Cô gật đầu liên tục: “Đúng đúng! Là chú mèo bò sữa nói như vậy sao?”

Vừa dứt lời, chú mèo bò sữa vốn đang ngủ say bỗng tỉnh dậy.

Nó vươn vai lười biếng, rồi chạy đến bên chân cô Thích, dụi đầu vào chân cô.

Sau đó, nó ngồi ngay ngắn bên cạnh.

Đôi mắt sáng lấp lánh hướng về phía camera, như thể biết Lâm Lang đang nói về nó và Quất Miêu.

“Ừm. Mèo bò sữa rất biết ơn Quất Miêu.” Lâm Lang nhẹ nhàng nói: “Ngày cuối cùng trước khi Quất Miêu rời đi, nó đã lén ra ngoài tìm những người bạn cũ. Mèo bò sữa cảm thấy hôm đó Quất Miêu có gì đó rất lạ. Nó nói, chủ nhân của nó là người tốt nhất thế giới. Nếu có một ngày nó không còn nữa, nó mong những bạn mèo hoang ấy sẽ đến nhà bạn để chăm sóc bạn thay nó.”

“Meo! Meo!” Mèo bò sữa hình như đang nói thêm điều gì đó.

Lâm Lang liền tiếp lời: “À, Quất Miêu còn dặn các bạn ấy cứ thoải mái ăn đồ ngon, ngủ trên giường, chơi đồ chơi của nó. Chỉ có một điều duy nhất – đó là phải ở bên bạn, bầu bạn với bạn.”

Mèo bò sữa liếʍ móng rồi gật đầu, rất hài lòng với cách Lâm Lang truyền đạt ý của nó.

"Đúng đó! Bổn miêu đâu có tự dưng đến nhà người ta!"

"Quất Miêu rất tốt, nên tôi muốn đến giúp nó!"

Lâm Lang nghe thấy những lời trong lòng của mèo bò sữa, trong mắt cô càng ánh lên sự dịu dàng.

“Những chú mèo hoang ấy... thực sự rất nghĩa khí. Họ đã hứa với nhau rồi: hôm nay là bò sữa đến an ủi bạn, ngày mai sẽ là mèo trắng, hôm sau nữa sẽ là tam thể. Cho đến một ngày, khi bạn không còn thường xuyên khóc vì Quất Miêu nữa... thì các bạn ấy sẽ rời đi.”

“Đây là nghi lễ chia tay, được Quất Miêu tỉ mỉ chuẩn bị trong những ngày cuối cùng của đời mình.”

Cô Thích lại bật khóc. Nhưng lần này, nước mắt không chỉ là nỗi buồn, mà còn có cả sự biết ơn và ấm áp.

8

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.