TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8: Vương Miêu xưng bá tiểu khu!

Tuy trong lòng vẫn còn hoài nghi, nhưng khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Lang, anh Từ vẫn cắn răng báo cảnh sát.

"Tiểu Lâm à, báo cảnh giả là vi phạm pháp luật đó nha..." Trong lòng anh vô cùng thấp thỏm.

Có một khoảnh khắc, anh thật sự hoài nghi không biết mình có tỉnh ngủ thật chưa.

Tại sao chỉ vì vài lời của cô bé này, mà mấy lời đó còn là do con mèo Tiểu Hoa nói với cô nữa chứ, mà anh lại đi tin được?

Anh liếc nhìn Tiểu Hoa đang đứng trên thùng chuyển phát, tư thế hiên ngang như một đấu sĩ bảo vệ lãnh địa.

Chẳng lẽ... chuyển phát nhanh này thật sự có vấn đề?

Trong lúc anh còn đang ngẫm nghĩ mông lung, Lâm Lang lại vô cùng quả quyết: "Yên tâm, em không nghe nhầm đâu."

Tiểu Hoa cũng nghiêm túc gật đầu.

“Mấy người này đều rất thông minh, là người tốt! Tôi tặng điểm khen ngợi!”

Lâm Lang: "...Cảm ơn."

Anh Từ: "Hả?"

Lâm Lang lắc đầu: "Không có gì, em đang cảm ơn Tiểu Hoa ấy mà."

Anh Từ: "..."

Anh không nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài, âm thầm cầu nguyện cảnh sát mau tới. Chứ không thì anh bắt đầu hoài nghi liệu mình có đang phát bệnh rồi không nữa...

May mà đồn công an khu phố phản ứng rất nhanh, chưa đầy mười phút sau đã có hai anh cảnh sát đến nơi.

"Do các người báo án phải không?" Một anh cảnh sát trông có vẻ lớn tuổi hỏi: "Nghe nói trạm chuyển phát nhận được hàng nghi là thực phẩm chức năng có vấn đề?"

Anh Từ không biết phải nói sao, Lâm Lang đã bước lên phía trước.

Cô đưa cho cảnh sát mấy lọ thực phẩm chức năng mới được lấy từ kiện hàng, trầm giọng nói: "Đồng chí, tôi nghi ngờ mấy lô hàng này là sản phẩm của cơ sở sản xuất chui. Nhãn thành phần không rõ ràng, có khả năng chứa chất bị cấm."

Cảnh sát nhận lấy, kiểm tra sơ qua bên ngoài rồi mở nắp ngửi thử.

Một lúc sau, vẻ mặt anh ta trở nên nghiêm trọng: "Đúng là có vấn đề. Nhưng chúng tôi cần mang về kiểm tra kỹ hơn."

"Những người liên quan cần đi cùng, cả khách hàng nhận mấy kiện hàng này nữa."

Lâm Lang gật đầu đồng ý, đẩy anh Từ rồi bế Tiểu Hoa theo hai cảnh sát rời đi.

Anh Từ còn đang há hốc mồm, chẳng kịp suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy theo.

Lúc này, anh cảnh sát lớn tuổi quay đầu lại, thoáng ngẩn người.

"Con mèo này... không cần mang theo đâu nhỉ?"

Lâm Lang nghiêm túc trả lời: "Đồng chí, chính con mèo này là người phát hiện vấn đề. Nó cũng là nhân vật liên quan."

Tiểu Hoa ngẩng cao đầu, nghiêm túc "meo" một tiếng.

Cảnh sát: "...?"

Anh ta hơi hoang mang, hỏi lại mấy câu mới hiểu toàn bộ câu chuyện.

Tuy thấy có phần buồn cười, nhưng...

"Vậy được, nhớ ôm chặt nó, đừng để chạy lung tung."

Rất nhanh, hai người và một mèo đã đến đồn công an.

Người đi sau họ chính là chủ nhân của mấy kiện hàng bị vứt, một người đàn ông trung niên hói đầu kiểu Địa Trung Hải, vẻ mặt vẫn còn mờ mịt.

Anh ta nhìn Lâm Lang, rồi nhìn Tiểu Hoa và anh Từ, rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?"

Anh Từ vẫn còn rối như tơ vò, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, kể lại mọi chuyện cho người đàn ông nghe.

"Gì cơ?" Người đàn ông sững sờ: "Có chứa chất cấm? Không thể nào! Tôi chỉ mua hàng từ phòng livestream thôi mà..."

Nửa tiếng sau, anh ta lặng lẽ ngồi trong phòng thẩm vấn.

Nhìn tờ báo cáo kiểm nghiệm ghi rõ ràng có chứa vi lượng ma túy, mặt anh ta như hóa đá.

"Không phải đâu! Tôi thật sự không biết mấy món này có ma túy!"

"Tôi mua tới bốn lần, mà lần nào cũng bị con mèo này vứt mất, tôi còn chưa ăn được viên nào!"

Cả nhà ơi, ai hiểu cho tôi với!

Ngồi nhà mà hàng cứ bị mèo ném mỗi ngày. Giờ còn bị nghi ngờ sử dụng chất cấm nữa chứ! Đúng là xui tận mạng!

"Anh đừng kích động. Giờ mới chỉ là nghi ngờ thôi."

Cảnh sát gõ bàn: "Chờ kết quả kiểm tra. Nếu không có vấn đề thì anh được về."

"Nhưng cần anh cung cấp thông tin phòng livestream và cửa hàng bán sản phẩm."

Người đàn ông lập tức gật đầu: "Đương nhiên! Tôi sẽ hợp tác hết mức!"

Cùng lúc đó, Lâm Lang và anh Từ cũng hoàn tất ghi lời khai và chuẩn bị rời đi.

Anh cảnh sát lớn tuổi tên là Thẩm, phó trưởng đồn công an.

Khi tiễn hai người ra cổng, anh không nhịn được mà đưa tay xoa đầu Tiểu Hoa: "Con mèo nhỏ này giỏi thật đấy. Sau này nếu nó phát hiện gì nữa, cứ gọi thẳng cho tôi!"

Anh Từ vẫn còn mơ hồ, chưa kịp phản ứng.

Lâm Lang thì gật đầu nhanh như chớp, cẩn thận lưu lại số điện thoại của cảnh sát Thẩm.

Còn hỏi thêm mấy cảnh quay vừa rồi có cái nào không được phép đăng, rồi mới ôm Tiểu Hoa kéo anh Từ rời đi.

Đến khi về tới trạm chuyển phát, anh Từ như cuối cùng cũng kết nối lại với thực tại.

"Trời ơi Tiểu Lâm... chuyện đó là thật à?"

Anh vốn đã chuẩn bị tinh thần bị cảnh sát mắng té tát.

Không ngờ mấy lọ thực phẩm chức năng kia không chỉ bất hợp pháp, mà còn chứa cả... ma túy?

"Tiểu Hoa lợi hại thật."

Lâm Lang mỉm cười vuốt lông Tiểu Hoa, nghe nó khò khè sung sướиɠ.

"Nếu không có Tiểu Hoa phát hiện kịp thời, khách hàng đó ăn nhiều như vậy, chắc đã thành nghiện mất rồi."

Anh Từ gật đầu liên tục, giơ ngón cái về phía Tiểu Hoa: "Đúng đó, tối nay thưởng cho Tiểu Hoa một cái đùi gà!"

Nói rồi, anh ngập ngừng liếc Lâm Lang.

Thật ra anh rất muốn hỏi: Tiểu Lâm... thật sự hiểu được tiếng động vật à?

Nhưng nghĩ nửa ngày, anh vẫn không dám mở miệng.

Dù sao hỏi thẳng như vậy cũng hơi vô duyên. Biết đâu cô ấy có tình huống đặc biệt gì đó thì sao...

Vừa được khen ngợi, Tiểu Hoa hân hoan kêu "meo meo" hai tiếng: "Đúng vậy! Bổn vương là vua mèo của tiểu khu này!"

"Mọi người, đến để bổn vương cào cằm nào!"

"Nếu đùi gà đổi thành cá thì càng tốt! Bổn vương lâu rồi chưa được ăn cá...!"

Lâm Lang bật cười, làm theo yêu cầu.

Sau đó ngẩng đầu nói với anh Từ: "Anh Từ, đổi đùi gà thành cá đi. Tiểu Hoa muốn ăn cá."

Anh Từ: "Hả? À... Được được..."

Chơi cùng Tiểu Hoa một lúc, Lâm Lang mới nhớ ra — ban đầu cô định đi chợ mua đồ ăn.

Nhưng bây giờ đã hơn 10 giờ, chợ sớm tan từ lâu.

Cô đành chào tạm biệt anh Từ và Tiểu Hoa, rồi ghé siêu thị gần đó mua thực phẩm.

Siêu thị khá lớn, hàng hóa phong phú. Ngoại trừ giá hơi cao hơn chợ sáng, còn lại đều ổn.

Cô mua ít rau, thịt, trứng, sữa... định bồi bổ cho cái cơ thể yếu đuối này một chút.

Khi đi ngang khu hải sản, định mua thêm vài con cá tươi, cô chợt nghe thấy tiếng la hét: "Đồ khốn! Ngươi biết ta là ai không!"

"Sao lại dám vứt ta ở cái khu này chứ! Ta chính là... Ê ê ê!"

Lâm Lang nhíu mày, giọng này quen quá!

Cô vội nhìn theo tiếng động, thì thấy một người bán cá đang dùng vợt vớt một con cá hình dáng kỳ quái lên rồi thẳng tay ném vào “khu giá rẻ”.

“Cá gì đây? Vừa gầy vừa xấu, bán ai mua nổi!”

"Ngươi mới xấu! Cả nhà ngươi đều xấu!"

"Dám nói ta? Ta nguyền rủa ngươi nổi đầy mụn luôn!"

Lâm Lang tò mò bước lại gần. Khi nhìn thấy con cá đang vùng vẫy trong “khu giá rẻ”, mắt cô lập tức mở to:

“...Xích Như?”

8

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.