0 chữ
Chương 26
Chương 26: Kẻ ngu dốt lóe lên một ý mà thành họa
Mười phút sau, Lâm Lang ngồi trong phòng, nhìn Tiểu Hoa và Giọt Sương đang chơi đùa, bất đắc dĩ chống cằm thở dài.
Tiểu Tụng thì hận không thể tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.
“Chúng nó đúng là tràn đầy năng lượng thật ha...”
Lâm Lang gật đầu: “Đúng vậy, chắc chơi thêm nửa tiếng nữa cũng chẳng hề gì.”
Sau một thoáng trầm ngâm, cô quay sang hỏi Tiểu Tụng: “Em đã ăn sáng chưa?”
“Còn... còn chưa...” Tiểu Tụng ngượng ngùng gãi gãi ngón tay: “Vừa thức dậy là dắt Giọt Sương đi dạo luôn, tính đưa nó đi dạo xong rồi về lại...”
Ai mà ngờ, kết quả lại chơi luôn ở nhà người ta thế này!
Trời ơi!
Lúc về, nhất định phải dạy dỗ con chó hư này một trận ra trò!
Lâm Lang thấy Tiểu Tụng ngượng ngùng thì không hề khó chịu gì. Dù sao động vật cũng bản tính hiếu động, nay lại có bạn đồng hành, nhất thời mải chơi cũng là chuyện bình thường.
Cô đứng dậy nhún vai: “Vậy cùng ăn sáng luôn đi.”
Tiểu Tụng hoảng hốt xua tay: “Không không không, sao có thể làm phiền vậy được...”
Nhưng lời còn chưa dứt, đã thấy Tiểu Hoa ung dung ngồi ngay ngắn bên bàn, đang tao nhã liếʍ móng vuốt.
Giọt Sương ngơ ngác “gâu” một tiếng: “Sao cậu không chơi nữa vậy, con mèo xấu?”
Tiểu Hoa liếc mắt một cái, hừ lạnh: “Tôi đang đợi được ăn ngon đây. Chủ nhân nhà tôi nấu ăn siêu đỉnh đó.”
Bên cạnh, Xích Như cũng gật đầu phụ họa: “Không sai! Tay nghề chủ nhân tôi là số một thiên hạ!”
Giọt Sương nghe xong thì hai mắt sáng rỡ, lập tức nhảy phắt tới cạnh Tiểu Hoa, mắt long lanh nhìn Lâm Lang: “Lâm Lang ơi! Tôi cũng muốn ăn!”
Tiểu Tụng: “...”
Cô không hiểu hai đứa nhóc đang nói gì, nhưng lại nhìn thấy rõ...
Con chó ngốc nhà mình, trông chẳng khác gì đang “không đáng một xu”, ngồi dưới bàn chảy nước miếng rõ rành rành!
Xấu hổ chết mất!
Lâm Lang thấy vậy thì bật cười: “Cũng chỉ là bữa sáng đơn giản thôi. Nếu các cậu đều muốn ăn thì tôi làm thêm chút nữa là được.”
Nói rồi quay sang Tiểu Tụng: “Ngồi chờ một lát nhé, xong ngay thôi.”
Giờ mà từ chối nữa thì cũng không tiện, Tiểu Tụng đành gật đầu miễn cưỡng, sau đó trừng mắt nhìn con chó nhà mình một cái rõ gắt.
Nếu là mọi khi, Giọt Sương chắc đã ngoan ngoãn rồi.
Thế mà lần này... nó lại dám làm bộ không thấy gì cả!
Con mắt nó còn đảo vòng vòng, rõ ràng là đang giả ngốc!
Tiểu Tụng tức muốn phát điên, suýt chút nữa là vỗ một phát vào mông nó, nhưng vì còn ở nhà người khác nên cô đành phải nhịn xuống, không ngừng tự nhủ: “Bình tĩnh, phải bình tĩnh...”
Rất nhanh, Lâm Lang đã bưng ra hai tô mì nước nóng hổi.
Mùi thơm lan tỏa khiến cái bụng đang ráng nhịn vì xấu hổ của Tiểu Tụng lập tức kêu lên ọc ọc, nước miếng cũng suýt rơi ra.
“Ăn đi.” Lâm Lang làm như không nghe thấy gì, chỉ tay về phía bên cạnh: “Bát của chúng nó ta đã trụng nước sôi rồi, đừng lo.”
Tiểu Hoa đã ăn rồi. Nó vẫn giữ dáng vẻ tao nhã, từng ngụm nhỏ thong thả, nhìn mà thấy dễ chịu.
Giọt Sương thì lại...
Y như cái máy xúc mini. Há miệng cái là chúi vô tô, như thể đã 800 năm không được ăn cơm vậy!
“Ngon quá ngon quá! Ngon hơn cơm nhà tôi nấu nữa!”
“Đồ chó ngốc! Chưa biết gì cả!”
“Cậu thấy ngon, thì nhường tôi ăn đi!”
“Đồ mặt dày!”
Nhìn thấy con chó ngốc sắp ăn xong, rồi còn quay sang định giành tô của Tiểu Hoa, Tiểu Tụng giật mình hít một hơi lạnh, vội túm lấy cổ nó lôi lại, tránh cho một trận hỗn chiến.
“Con đứng yên cho mẹ!” Cô kẹp cổ nó lại, thấp giọng đe dọa: “Còn quậy nữa, lần sau đừng hòng theo mẹ đi chơi!”
Lúc này Giọt Sương mới chịu ngoan ngoãn nằm xuống, mắt long lanh ngó qua ngó lại, thút thít trông cực kỳ đáng thương.
Tiểu Tụng ho nhẹ một cái, ngượng ngùng quay sang: “Vậy... chị Lâm Lang, em không khách sáo nữa nhé...”
Lâm Lang mỉm cười gật đầu.
Vừa ăn vừa trò chuyện, Lâm Lang mới biết thì ra Tiểu Tụng là freelancer chuyên làm hậu kỳ, cắt ghép video.
Không có việc làm cố định, chỉ ở nhà nhận đơn linh tinh, đúng chuẩn người làm việc tự do.
Lâm Lang chợt nảy ra ý: “Đúng lúc lắm, chị có vài video chưa kịp cắt. Em giúp chị làm được không? Chị cắt dở quá, fan cũng không hào hứng. Em cứ tính công như bình thường, cứ coi như chị thuê em làm.”
Tiểu Tụng vừa uống xong ngụm canh cuối cùng, nghe vậy liền gật đầu ngay không do dự: “Dĩ nhiên rồi! Cứ yên tâm giao cho em, chị Lâm Lang. Quan hệ chúng ta thế này, em còn giảm giá 40% cho chị đó!”
Lâm Lang cười, đưa tay ra: “Vậy hợp tác vui vẻ nhé?”
“Hợp tác vui vẻ!”
Ăn xong bữa sáng, Tiểu Tụng cũng không vội về.
Cô nhận file video Lâm Lang gửi đến, ngồi luôn trên ghế salon nghiên cứu, suy nghĩ xem nên cắt dựng thế nào cho thú vị.
Trong khi đó, Giọt Sương và Tiểu Hoa vẫn tiếp tục chơi đùa.
Lâm Lang trở về phòng ngủ, vừa dọn xong mớ chén bát Xích Như ăn xong thì nhận được một tin nhắn.
Là từ Lý Nguyên, bạn của Minh Tùng, chàng nghệ sĩ dương cầm mù.
[Chủ livestream! Cảnh sát điều tra xong rồi! Không ngờ thật sự là dì Tô, người giúp việc ở nhà Minh Tùng làm ra chuyện đó! Tiểu Mộc không chỉ giúp tôi tìm thấy chỗ bà ta giấu rác bẩn, mà còn phát hiện cả túi thuốc bà ấy cất trong nhà Minh Tùng! Thật là... một bịch to đùng luôn!]
Lâm Lang hỏi: [Tại sao bà ấy lại làm thế?]
Lý Nguyên thở dài trả lời: [Cũng do tôi sơ suất... Khi nhận lời thuê dì Tô, tôi quên tìm hiểu rõ hoàn cảnh gia đình bà ta. Sau khi bị cảnh sát thẩm vấn, mới biết con trai bà ấy cũng học dương cầm. Hồi trước còn từng thi cùng Minh Tùng. Nhưng cuối cùng con bà ta bị thua, chỉ được giải nhì. Dì Tô tức giận, cảm thấy con mình thua một người mù thì quá mất mặt, nên mới nhận làm giúp việc để tìm cơ hội trả thù...]
Lâm Lang nghe xong chỉ biết cạn lời.
Thật đúng là...
Người xấu nghĩ trăm phương ngàn kế, không bằng kẻ ngu dốt lóe lên một ý mà thành họa.
Minh Tùng tuy không sao, nhưng hành vi bỏ thuốc mưu hại người khác chính là án hình sự.
Cho dù có bị xử nhẹ, thì con trai dì Tô chắc chắn cũng bị ảnh hưởng. Nhẹ thì bị cộng đồng mạng chỉ trích, nặng hơn có thể bị cấm thi trong các giải đấu dương cầm lớn.
Đúng là “tự tay chặt đứt tương lai con mình”.
Lâm Lang chỉ biết xoa trán bất lực.
Sau đó cô hỏi thăm tình hình của Tiểu Mộc.
Lý Nguyên trả lời phấn khích: [Tiểu Mộc không sao cả! Vì là hành động cứu chủ nên căn cứ chỉ xử lý nhẹ thôi. Chỉ có điều, vì nó đã làm bị thương Minh Tùng, nên phải đưa về căn cứ huấn luyện lại để tránh tái phạm. Không mất bao lâu đâu, rất nhanh sẽ được đưa về lại!]
Lâm Lang thở phào: [Vậy thì tốt rồi.]
Xác định Tiểu Mộc không sao, cô cũng an tâm phần nào. Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi kết thúc.
Sau đó, Lâm Lang mở Weibo.
Không lâu sau, cô thấy ngay thông báo chính thức của cảnh sát địa phương về vụ việc của Minh Tùng lên hot search.
Chỉ là... tiêu đề bài viết hơi “drama” quá đà: Người giúp việc 50 tuổi vì sao lại đầu độc cậu chủ mù? Chú chó dẫn đường hiền lành vì sao bỗng nhiên cắn người? Người bạn thân thiết nhất vì sao lại tìm đến nhà ngoại cảm thú cưng? Đây rốt cuộc là sự chôn vùi của đạo đức, hay là nhân tính vặn vẹo...
[Xem chi tiết toàn bộ diễn biến tại đây]
Lâm Lang: “…”
Khoan đã, cái này chắc là... tài khoản chính thống đấy chứ?
Tiểu Tụng thì hận không thể tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.
“Chúng nó đúng là tràn đầy năng lượng thật ha...”
Lâm Lang gật đầu: “Đúng vậy, chắc chơi thêm nửa tiếng nữa cũng chẳng hề gì.”
Sau một thoáng trầm ngâm, cô quay sang hỏi Tiểu Tụng: “Em đã ăn sáng chưa?”
“Còn... còn chưa...” Tiểu Tụng ngượng ngùng gãi gãi ngón tay: “Vừa thức dậy là dắt Giọt Sương đi dạo luôn, tính đưa nó đi dạo xong rồi về lại...”
Ai mà ngờ, kết quả lại chơi luôn ở nhà người ta thế này!
Trời ơi!
Lúc về, nhất định phải dạy dỗ con chó hư này một trận ra trò!
Lâm Lang thấy Tiểu Tụng ngượng ngùng thì không hề khó chịu gì. Dù sao động vật cũng bản tính hiếu động, nay lại có bạn đồng hành, nhất thời mải chơi cũng là chuyện bình thường.
Tiểu Tụng hoảng hốt xua tay: “Không không không, sao có thể làm phiền vậy được...”
Nhưng lời còn chưa dứt, đã thấy Tiểu Hoa ung dung ngồi ngay ngắn bên bàn, đang tao nhã liếʍ móng vuốt.
Giọt Sương ngơ ngác “gâu” một tiếng: “Sao cậu không chơi nữa vậy, con mèo xấu?”
Tiểu Hoa liếc mắt một cái, hừ lạnh: “Tôi đang đợi được ăn ngon đây. Chủ nhân nhà tôi nấu ăn siêu đỉnh đó.”
Bên cạnh, Xích Như cũng gật đầu phụ họa: “Không sai! Tay nghề chủ nhân tôi là số một thiên hạ!”
Giọt Sương nghe xong thì hai mắt sáng rỡ, lập tức nhảy phắt tới cạnh Tiểu Hoa, mắt long lanh nhìn Lâm Lang: “Lâm Lang ơi! Tôi cũng muốn ăn!”
Tiểu Tụng: “...”
Cô không hiểu hai đứa nhóc đang nói gì, nhưng lại nhìn thấy rõ...
Con chó ngốc nhà mình, trông chẳng khác gì đang “không đáng một xu”, ngồi dưới bàn chảy nước miếng rõ rành rành!
Lâm Lang thấy vậy thì bật cười: “Cũng chỉ là bữa sáng đơn giản thôi. Nếu các cậu đều muốn ăn thì tôi làm thêm chút nữa là được.”
Nói rồi quay sang Tiểu Tụng: “Ngồi chờ một lát nhé, xong ngay thôi.”
Giờ mà từ chối nữa thì cũng không tiện, Tiểu Tụng đành gật đầu miễn cưỡng, sau đó trừng mắt nhìn con chó nhà mình một cái rõ gắt.
Nếu là mọi khi, Giọt Sương chắc đã ngoan ngoãn rồi.
Thế mà lần này... nó lại dám làm bộ không thấy gì cả!
Con mắt nó còn đảo vòng vòng, rõ ràng là đang giả ngốc!
Tiểu Tụng tức muốn phát điên, suýt chút nữa là vỗ một phát vào mông nó, nhưng vì còn ở nhà người khác nên cô đành phải nhịn xuống, không ngừng tự nhủ: “Bình tĩnh, phải bình tĩnh...”
Rất nhanh, Lâm Lang đã bưng ra hai tô mì nước nóng hổi.
Mùi thơm lan tỏa khiến cái bụng đang ráng nhịn vì xấu hổ của Tiểu Tụng lập tức kêu lên ọc ọc, nước miếng cũng suýt rơi ra.
Tiểu Hoa đã ăn rồi. Nó vẫn giữ dáng vẻ tao nhã, từng ngụm nhỏ thong thả, nhìn mà thấy dễ chịu.
Giọt Sương thì lại...
Y như cái máy xúc mini. Há miệng cái là chúi vô tô, như thể đã 800 năm không được ăn cơm vậy!
“Ngon quá ngon quá! Ngon hơn cơm nhà tôi nấu nữa!”
“Đồ chó ngốc! Chưa biết gì cả!”
“Cậu thấy ngon, thì nhường tôi ăn đi!”
“Đồ mặt dày!”
Nhìn thấy con chó ngốc sắp ăn xong, rồi còn quay sang định giành tô của Tiểu Hoa, Tiểu Tụng giật mình hít một hơi lạnh, vội túm lấy cổ nó lôi lại, tránh cho một trận hỗn chiến.
“Con đứng yên cho mẹ!” Cô kẹp cổ nó lại, thấp giọng đe dọa: “Còn quậy nữa, lần sau đừng hòng theo mẹ đi chơi!”
Lúc này Giọt Sương mới chịu ngoan ngoãn nằm xuống, mắt long lanh ngó qua ngó lại, thút thít trông cực kỳ đáng thương.
Tiểu Tụng ho nhẹ một cái, ngượng ngùng quay sang: “Vậy... chị Lâm Lang, em không khách sáo nữa nhé...”
Lâm Lang mỉm cười gật đầu.
Vừa ăn vừa trò chuyện, Lâm Lang mới biết thì ra Tiểu Tụng là freelancer chuyên làm hậu kỳ, cắt ghép video.
Không có việc làm cố định, chỉ ở nhà nhận đơn linh tinh, đúng chuẩn người làm việc tự do.
Lâm Lang chợt nảy ra ý: “Đúng lúc lắm, chị có vài video chưa kịp cắt. Em giúp chị làm được không? Chị cắt dở quá, fan cũng không hào hứng. Em cứ tính công như bình thường, cứ coi như chị thuê em làm.”
Tiểu Tụng vừa uống xong ngụm canh cuối cùng, nghe vậy liền gật đầu ngay không do dự: “Dĩ nhiên rồi! Cứ yên tâm giao cho em, chị Lâm Lang. Quan hệ chúng ta thế này, em còn giảm giá 40% cho chị đó!”
Lâm Lang cười, đưa tay ra: “Vậy hợp tác vui vẻ nhé?”
“Hợp tác vui vẻ!”
Ăn xong bữa sáng, Tiểu Tụng cũng không vội về.
Cô nhận file video Lâm Lang gửi đến, ngồi luôn trên ghế salon nghiên cứu, suy nghĩ xem nên cắt dựng thế nào cho thú vị.
Trong khi đó, Giọt Sương và Tiểu Hoa vẫn tiếp tục chơi đùa.
Lâm Lang trở về phòng ngủ, vừa dọn xong mớ chén bát Xích Như ăn xong thì nhận được một tin nhắn.
Là từ Lý Nguyên, bạn của Minh Tùng, chàng nghệ sĩ dương cầm mù.
[Chủ livestream! Cảnh sát điều tra xong rồi! Không ngờ thật sự là dì Tô, người giúp việc ở nhà Minh Tùng làm ra chuyện đó! Tiểu Mộc không chỉ giúp tôi tìm thấy chỗ bà ta giấu rác bẩn, mà còn phát hiện cả túi thuốc bà ấy cất trong nhà Minh Tùng! Thật là... một bịch to đùng luôn!]
Lâm Lang hỏi: [Tại sao bà ấy lại làm thế?]
Lý Nguyên thở dài trả lời: [Cũng do tôi sơ suất... Khi nhận lời thuê dì Tô, tôi quên tìm hiểu rõ hoàn cảnh gia đình bà ta. Sau khi bị cảnh sát thẩm vấn, mới biết con trai bà ấy cũng học dương cầm. Hồi trước còn từng thi cùng Minh Tùng. Nhưng cuối cùng con bà ta bị thua, chỉ được giải nhì. Dì Tô tức giận, cảm thấy con mình thua một người mù thì quá mất mặt, nên mới nhận làm giúp việc để tìm cơ hội trả thù...]
Lâm Lang nghe xong chỉ biết cạn lời.
Thật đúng là...
Người xấu nghĩ trăm phương ngàn kế, không bằng kẻ ngu dốt lóe lên một ý mà thành họa.
Minh Tùng tuy không sao, nhưng hành vi bỏ thuốc mưu hại người khác chính là án hình sự.
Cho dù có bị xử nhẹ, thì con trai dì Tô chắc chắn cũng bị ảnh hưởng. Nhẹ thì bị cộng đồng mạng chỉ trích, nặng hơn có thể bị cấm thi trong các giải đấu dương cầm lớn.
Đúng là “tự tay chặt đứt tương lai con mình”.
Lâm Lang chỉ biết xoa trán bất lực.
Sau đó cô hỏi thăm tình hình của Tiểu Mộc.
Lý Nguyên trả lời phấn khích: [Tiểu Mộc không sao cả! Vì là hành động cứu chủ nên căn cứ chỉ xử lý nhẹ thôi. Chỉ có điều, vì nó đã làm bị thương Minh Tùng, nên phải đưa về căn cứ huấn luyện lại để tránh tái phạm. Không mất bao lâu đâu, rất nhanh sẽ được đưa về lại!]
Lâm Lang thở phào: [Vậy thì tốt rồi.]
Xác định Tiểu Mộc không sao, cô cũng an tâm phần nào. Hai người trò chuyện thêm vài câu rồi kết thúc.
Sau đó, Lâm Lang mở Weibo.
Không lâu sau, cô thấy ngay thông báo chính thức của cảnh sát địa phương về vụ việc của Minh Tùng lên hot search.
Chỉ là... tiêu đề bài viết hơi “drama” quá đà: Người giúp việc 50 tuổi vì sao lại đầu độc cậu chủ mù? Chú chó dẫn đường hiền lành vì sao bỗng nhiên cắn người? Người bạn thân thiết nhất vì sao lại tìm đến nhà ngoại cảm thú cưng? Đây rốt cuộc là sự chôn vùi của đạo đức, hay là nhân tính vặn vẹo...
[Xem chi tiết toàn bộ diễn biến tại đây]
Lâm Lang: “…”
Khoan đã, cái này chắc là... tài khoản chính thống đấy chứ?
6
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
