TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25
Chương 25: Chỉ là hơi ồn chút thôi mà... còn chịu được!

Một cái bạt tai vang dội bất ngờ giáng xuống, khiến tất cả mọi người đều sững sờ.

Cậu bé đứng chết trân, ôm má trái, lắp bắp: “Chị... Chị... dám đánh em?”

Tuệ Kỳ xoa xoa tay, cũng hơi đau đấy, rồi ngẩng mắt lên, lạnh lùng nhìn đứa em cùng cha khác mẹ không đáng giá, cười khẩy: “Sao nào? Em bắt nạt Tiểu Phù nhà chị, khiến nó bị thương. Chị không thể thay nó xả giận chắc?”

Thấy hành vi bị lộ, thằng bé không thèm giả vờ nữa, chỉ tay về phía Tiểu Phù, giọng the thé: “Em bắt nạt nó thì sao? Đây là nhà em, không phải nhà chị! Mẹ chị chết rồi, chị còn muốn ở đây làm gì? Em không thích chị! Cũng không thích cái thứ vừa bẩn vừa thối lại còn đáng ghét này...”

“Bốp!” Chưa kịp nói hết câu, một cái tát nữa từ Tuệ Kỳ lại quất tới, khiến thằng bé ngồi bệt luôn xuống đất.

Tiểu Phù hí hửng bước tới, phì phì phì nhổ vài bãi nước miếng vào mặt nó, ngẩng đầu đầy tự hào, không giấu được vẻ đắc ý.

“Hừ hừ! Hừ hừ!” Dám bắt nạt tôi! Chị ấy đã giúp tôi báo thù! Tôi phun phun phun phun phun chết cậu! Đồ con nít thối! Không ra dáng! Không bằng một cái móng tay của chị tôi!

[Trời ơi! Chị gái thật ngầu quá đi!]

[Đúng là một pha tát mặt đầy trí tuệ dành cho mẹ kế ngu dốt và đứa em không rõ chui từ đâu ra.]

[Hai người kia thật vô liêm sỉ!]

[Mà cha của chị gái đâu rồi? Tàng hình rồi hả?]

[Đúng đó! Không lẽ chị ấy sắp bị cả nhà hội đồng? Có cần tụi mình hỗ trợ không?]

[Đúng là một trận đại chiến gia đình rồi...]

Thấy con mình bị đánh, mẹ kế cuối cùng cũng hoàn hồn, lập tức hét toáng lên, lao đến bảo vệ con trai rồi chỉ tay vào Tuệ Kỳ và Tiểu Phù mà chửi ầm lên.

Nhưng lần này, Tiểu Phù không còn sợ hãi nữa. Nó biết mình có chỗ dựa, nên hùng hổ đứng chắn trước chị và em kế, phun nước miếng lia lịa, như thể muốn trút hết mọi uất ức đã phải chịu đựng.

Mẹ kế và đứa em chỉ biết đứng đơ người, mồm há hốc, lắp bắp mãi câu “Mày, mày, mày...”, nhưng không dám phản ứng gì.

Tuệ Kỳ chẳng buồn nhìn hai người họ nữa. Cô gọi điện cho ba mình về gấp rồi quay sang đọc bình luận của cư dân mạng.

Thấy mọi người lo lắng, cô nhanh chóng trấn an: “Yên tâm đi mọi người, tôi không sao đâu. Tuy chỉ ở tạm nhà ba tôi, nhưng họ không dám làm gì tôi đâu. Nếu không thì đã chẳng chờ lúc tôi vắng nhà để lén bắt nạt Tiểu Phù. Nhưng họ không biết, Tiểu Phù với tôi quan trọng đến mức nào. Bắt nạt Tiểu Phù, còn khiến tôi đau lòng hơn là bắt nạt tôi!”

Tiểu Phù: “Hừ hừ! Hừ pi!”

Lâm Lang cũng gật đầu đồng tình: “Tiểu Phù nói, em là người chị tuyệt vời nhất thế gian. Em bảo vệ nó, nó cũng sẽ bảo vệ em. Đừng lo, nó sẽ giúp em... ừm... nhổ nước miếng vào tất cả bọn xấu xa!”

Tuệ Kỳ nghe vậy cảm động vô cùng, ôm chặt Tiểu Phù, cọ cọ vào nó, lòng mềm nhũn: “Xin lỗi Tiểu Phù, dạo này tao không bảo vệ tốt cho mày. Lại để hai kẻ rác rưởi kia bắt nạt mày thành ra thế này... Yên tâm, sau này tao nhất định sẽ chăm sóc mày thật tốt, không để ai bắt nạt mày nữa!”

Tiểu Phù: “Chị là tuyệt nhất! Yêu chị!”

Nó vui vẻ xoay hai vòng tại chỗ, rồi không quên tiếp tục phì phì nhổ nước miếng vào mẹ kế và đứa em.

Tuệ Kỳ không nhịn được mà bật cười, xoa đầu Tiểu Phù, rồi quay về phía camera livestream: “Cảm ơn chủ livestream, nếu không có mọi người, chắc tôi đến giờ vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra với Tiểu Phù... Chuyện tiếp theo là việc riêng của tôi, tôi có thể tự xử lý được rồi. Tiểu Phù, chào tạm biệt mọi người nào.”

Nói xong, cô cùng Tiểu Phù vẫy tay chào khán giả.

Sau đó, cô gửi tặng cho chủ livestream khá nhiều quà, rồi trong ánh mắt kinh ngạc của mẹ kế và đứa em, thẳng tay tắt sóng.

[Vẫn hơi lo cho chị ấy, liệu có sao không nhỉ?]

[Chờ xem ông bố xử lý thế nào. Nếu còn bênh mẹ kế nữa thì đúng là vứt luôn cho rồi.]

[Đúng rồi! Tin vào sức chiến đấu của Tiểu Phù!]

[Phun nước miếng chết đuối bọn họ luôn!]

[À, chủ livestream này sắp off hả?]

Lâm Lang gật đầu: “Ừ, lần này thật sự xin phép chào mọi người, hẹn gặp lại vào ngày mai!”

Nói xong, cô không cho khán giả cơ hội phản ứng mà tắt live luôn.

---

Xích Như đã ngủ từ sớm, lăn qua lăn lại đầy thỏa mãn.

Lâm Lang nhìn quanh, cứ thấy như thiếu cái gì.

Nghĩ một lúc mới nhớ ra, mình đã hứa mua bể cá mới cho Xích Như mà lại quên mất!

“Thôi thôi, để mai tính tiếp!”

Đồng hồ đã gần 9 giờ, Lâm Lang ngáp dài một cái, quyết định không nghĩ gì nữa, ngủ mới là quan trọng!

---

Sáng hôm sau.

Tiếng đập cửa đánh thức Lâm Lang dậy từ sớm.

Mắt nhắm mắt mở nhìn đồng hồ, vừa đúng 7 giờ.

Cũng được, Tiểu Hoa còn để cô ngủ thêm nửa tiếng.

Cô ngáp ngắn ngáp dài ra mở cửa... và bất ngờ thấy Giọt Sương phóng thẳng vào phòng.

“Uông! Gâu gâu! Gâu gâu gâu!”

Thấy Lâm Lang, Giọt Sương phấn khích đến mức nhảy dựng, sủa không ngừng. Tiểu Tụng bị nó kéo nghiêng ngả, suýt nữa ngã theo.

“Chị Lâm Lang! Em xin lỗi!”

Tiểu Tụng nhìn Lâm Lang còn ngái ngủ mà khổ sở nói:

“Em sáng nay dắt Giọt Sương đi dạo, định ghé xem hai bé chó con kia... Ai ngờ nó cứ đánh hơi rồi tự chạy thẳng tới đây...”

Trời ơi! Cô không phải người biếи ŧɦái đâu! Là Giọt Sương kéo cô tới đó mà!

Giọt Sương ngẩng cao đầu, đầy kiêu ngạo: “Sao hả mọi người! Ta tìm được cô ấy rồi đó nha! Cùng nhau chơi đi!”

Chưa kịp nói gì thêm, Tiểu Hoa không biết từ khi nào đã lặng lẽ xuất hiện phía sau Giọt Sương.

Nó khom lưng, mắt tròn xoe, mông nhún nhún...

Vυ"t! Một cú tát thẳng vào mông Giọt Sương!

“Gâu! Gâu!” Giọt Sương nhảy dựng, hét lên: “Đồ mèo xấu xa! Cậu đánh lén!”

Tiểu Hoa thong thả đi về phía Lâm Lang, dửng dưng nói: “Đánh lén thì sao? Có giỏi thì bắt tôi đi?”

Nó định liếʍ móng vuốt, nhưng nhớ ra vừa vả vào mông chó xong, nên thôi.

Nó hất cằm đầy kiêu ngạo: “Người này là bạn của tôi!”

Giọt Sương cũng không chịu lép vế: “Cũng là bạn của tôi! Là bạn tốt nhất! Là thân thiết nhất trên đời!”

Tiểu Hoa khinh khỉnh cười lạnh, rõ ràng không tin.

Giọt Sương tức quá định nhào tới, nhưng cổ còn bị dây dắt chó cột lại, chỉ biết sủa ầm ĩ, mắng loạn xạ.

Từ xa, Xích Như cũng từ từ tỉnh giấc.

Vừa thấy hai “kẻ xâm nhập”, nó lập tức hét lớn:

“Tại sao! Con mèo đó lại tới nữa!”

“Còn thêm một con chó nữa là sao!”

Tiếng nó vừa vang lên, Tiểu Hoa và Giọt Sương đồng loạt nhìn về phía Xích Như.

Thế là căn phòng bỗng chốc náo loạn bởi ba đứa nhỏ tranh nhau ồn ào.

Tiểu Tụng xấu hổ đến mức chỉ biết gãi đầu: “Xin lỗi chị Lâm Lang...”

Lâm Lang thở dài: “Không sao.”

Chỉ là hơi ồn chút thôi mà... còn chịu được!

6

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.