TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24: Có người làm tổn thương Tiểu Phù

Vừa dứt lời, một con dê đầu tròn lông màu nâu nhạt đột ngột xuất hiện trong khung hình.

Nó trước tiên tiến sát lại gần màn hình, ngửi ngửi một lúc.

Phát hiện không có gì thú vị, nó lại quay sang ngửi đầu cô gái.

Rồi đột nhiên.

Cắn tóc cô ấy!

"Tiểu Phù! Im ngay!" Cảm thấy da đầu bị kéo nhẹ, cô gái vội vàng quay đầu lại, đẩy nó sang bên: "Đồ trời đánh, hôm nay tao vừa gội đầu xong đó!"

Mặt Tiểu Phù bị đẩy lệch hẳn đi, nhưng vẫn không chịu nhả tóc.

Nó còn nhanh chóng đổi hướng, chạy sang bên kia tiếp tục nhai.

Không biết còn tưởng tóc có vị ngon lắm vậy!

Cô gái tức đến mức phát điên, phải vật lộn với Tiểu Phù nửa ngày mới giành lại được mái tóc đáng thương.

Nhưng đã quá muộn, tóc cô đã ướt sũng hơn nửa.

Từ một mỹ nữ thanh thuần ban đầu, giờ cô đã hóa thành một mỹ nữ rối bời.

Bình luận trực tiếp trên video cười ầm lên:

[Cười xỉu, hóa ra mấy clip dê ăn tóc trên mạng là có thật!]

[Nhìn kiểu đó thì nó không thực sự muốn ăn tóc, chỉ là... thiếu thốn cảm giác.]

[Dễ thương ghê, nó có phun nước miếng không vậy?]

[Không cần phun đâu, tóc chị gái giờ toàn nước miếng nó rồi!]

[Có khi nào rụng hết tóc luôn không trời?]

[Định nuôi một con dê mà tui chùn bước rồi!]

Nhìn khu bình luận trêu chọc, cô gái cũng chỉ biết bất lực cười khổ: "Không đến mức bị trọc đầu đâu, nó cũng không phải ngày nào cũng cắn tóc tôi. Nhưng mà lúc nào rảnh rỗi, không có việc gì làm là lại muốn kiếm chuyện với tôi. Gặp tình huống đó thì đừng nhìn thẳng vào mắt nó, hễ đối mắt là nó tưởng mình đang khiêu chiến, rồi lao tới liền!"

Có thời gian đỉnh điểm, cô từng vật lộn với Tiểu Phù suốt hai tiếng đồng hồ chỉ vì một mớ tóc.

Cuối cùng, cũng là vì Tiểu Phù mệt quá, nước miếng sắp cạn, mới chịu dừng lại, cứu được mái tóc đáng thương.

Lâm Lang thấy vậy cũng không khỏi đau lòng.

Nhưng nhìn vẻ mặt cô gái như thể cũng không quá khó chịu, cô không nói thêm gì mà chỉ hỏi: "Em nói dạo gần đây nó hay đâm đầu vào tường, cụ thể là thế nào? Bắt đầu từ bao giờ? Trước đó có biểu hiện gì lạ không?"

Cô gái vừa lau tóc vừa suy nghĩ.

Một lúc sau, cô nghiêm túc trả lời: "Chắc khoảng nửa tháng trước, từ lúc em chuyển về nhà ba em ở? Lúc mới đến, nó vẫn rất bình thường. Nhưng chỉ vài ngày sau, nó bắt đầu không chịu ở trong nhà nữa. Mỗi ngày đều đứng chầu chực trước cửa muốn chạy ra ngoài. Hễ bị nhốt trong phòng lâu một chút là nó bồn chồn, đi tới đi lui, rồi bắt đầu đâm đầu vào tường. Nó đâm mạnh đến mức đầu sưng tím, suýt nữa thì rách cả trán luôn..."

Vừa nói, cô vừa bế Tiểu Phù lên, vạch lớp lông trên trán nó.

Dưới lớp lông, hiện rõ một mảng vảy máu to tướng.

Cô chỉ mới chạm nhẹ vào, Tiểu Phù đã đau đến nhăn mặt, môi mấp máy như muốn phun nước miếng.

"Á! Im!" Cô gái lập tức đưa tay bịt miệng nó lại.

Tiểu Phù bất mãn kêu “hừ hừ” hai tiếng.

Vừa định bỏ đi chơi chỗ khác, đột nhiên lại trở nên kích động, chân đạp mạnh tại chỗ.

"Hừ! Hừ!"

Cảm xúc của Tiểu Phù ngày càng căng thẳng.

Ngay sau đó, trong tiếng hét hoảng của cô gái, nó lao đầu vào tường không ngừng nghỉ.

"Tiểu Phù!" Cô gái vội vàng giữ chặt lấy nó: "Ngoan nào, tao ở đây rồi, đừng tự làm đau mình nữa..."

Cô vừa nói vừa rơm rớm nước mắt.

Nhưng Tiểu Phù vẫn không chịu dừng lại. Nó tiếp tục đâm đầu vào tường cho đến khi vảy máu trên đầu bị nứt ra.

Máu tươi chảy xuống từng giọt, Lâm Lang nhìn mà thấy xót xa.

"Tiểu Phù, dừng lại." Giọng cô dịu dàng: “Sẽ không ai làm hại cậu nữa đâu, tin tôi nhé. Tin cả chủ nhân của cậu nữa, cô ấy sẽ yêu thương cậu vô điều kiện."

Nghe đến đây, không chỉ Tiểu Phù, ngay cả cô gái cũng sững sờ.

Cô nhìn Lâm Lang đầy nghi hoặc, rồi hỏi: "Chủ kênh, ý chị là... có người từng làm hại Tiểu Phù?"

Lâm Lang gật đầu: "Đúng vậy. Hơn nữa, người đó ở rất gần cô."

[Gì cơ? Ai nỡ lòng nào làm hại Tiểu Phù đáng yêu thế này!]

[Không lẽ lại giống vụ trước, là người giúp việc trong nhà à?]

[Nghe hợp lý á! Nhà chị gái này nhìn khá giả, phòng khách rộng rãi, chắc là biệt thự, chắc chắn có người làm!]

[Sao lại làm vậy chứ, Tiểu Phù đáng yêu thế kia mà...]

Cô gái ôm Tiểu Phù rời khỏi bức tường, vừa vuốt ve trấn an, vừa cau mày đọc bình luận.

Thấy mọi người nghi ngờ bảo mẫu, ánh mắt cô lập tức lạnh đi.

Định gọi hết người giúp việc đến tra hỏi, nhưng Lâm Lang lắc đầu: "Không giống như người làm đâu. Theo Tiểu Phù miêu tả... Là một bé trai. Có lẽ chưa đến mười tuổi."

Nghe đến đây, sắc mặt cô gái trở nên cực kỳ khó coi:

"Em kế của em? Bình thường nó trông ngoan lắm mà?"

Tiểu Phù khẽ giật tai: "Hừ! Pi! Hừ hừ!"

Tiếng kêu kéo dài, chói tai, như đang cực kỳ bất mãn và phẫn nộ.

"Không ngoan chút nào! Nó còn đập phá đồ trang điểm của chị, rồi đổ hết tội lên đầu em!"

"Nó mắng chị! Em định cắn nó, nhưng nó đánh em rất đau!"

"Em ghét nó! Nó dùng vật nhọn chọc em, đau lắm!"

"Em muốn rời khỏi nơi này!"

Sau khi Lâm Lang thuật lại lời Tiểu Phù, cô gái lập tức đập tay lên bàn trà, đứng bật dậy.

Khuôn mặt cô hiện rõ sự phẫn nộ.

"Thật quá đáng! Không chỉ vu oan cho Tiểu Phù, mà còn... Còn dám dùng kim đâm nó!"

Không trách được Tiểu Phù luôn muốn trốn khỏi nơi này.

Không trách nó luôn lo lắng, đâm đầu vào tường, giẫm đạp tại chỗ.

Không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy!

Chỉ cần nghĩ đến những lúc mình đi học, không có nhà, Tiểu Phù phải chịu ngược đãi, cô gái liền siết chặt nắm tay, giận đến mức nghiến răng.

Vừa định gọi điện cho ai đó thì ngoài cửa vang lên tiếng xe dừng lại.

Chẳng bao lâu sau, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng, dắt theo một bé trai trông ngoan ngoãn bước vào phòng khách.

Thấy cô gái cùng Tiểu Phù đang ngồi ở đó, trên mặt người phụ nữ thoáng qua vẻ khó chịu.

Nhưng chỉ trong chớp mắt, bà ta đã lấy lại vẻ hiền hậu, mỉm cười: "Tuệ Kỳ, con đang chờ em trai à? Nó còn chuẩn bị quà tặng cho con đấy. Hai đứa đúng là chị em tốt, luôn nghĩ cho nhau."

Vừa dứt lời, bé trai lập tức chạy đến, định đưa tay sờ Tiểu Phù.

Nhưng Tiểu Phù vừa thấy nó liền lùi lại phía sau.

Sau đó nhảy nhót tại chỗ hai cái, rồi trốn ngay ra sau lưng Tuệ Kỳ, môi không ngừng mấp máy.

“Phì!”

“Phì phì!”

“Phì phì phì!”

Nước miếng liên tục phun thẳng vào người bé trai khiến cả nó lẫn người phụ nữ hét lên.

"Tuệ Kỳ! Dắt con vật khốn kiếp này đi chỗ khác!"

"Chị! Tiểu Phù bắt nạt em! Em phải dạy nó một bài học!"

Vừa nói, bé trai mặc kệ nước miếng dính đầy người, liền nhào tới định bắt lấy Tiểu Phù.

Nhưng Tuệ Kỳ nhanh hơn.

Cô túm chặt tay cậu bé, rồi giơ tay còn lại cao lên.

Tay xoay một vòng, kèm theo tiếng gió rít mạnh.

"BỐP!" Một cú tát như trời giáng giáng xuống mặt cậu bé.

5

0

2 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.