0 chữ
Chương 20
Chương 20: Nỗ lực đóng vai “Vượng Tài”
Chị Quý nhanh chóng ngắt kết nối, quay trở về xử lý chuyện gia đình. Phòng livestream trở lại hình ảnh một người dẫn đơn độc, nhưng nhiệt tình hóng chuyện của cư dân mạng thì vẫn không hề giảm sút.
Dù sao thì đây cũng là phát sóng trực tiếp cảnh bắt gian tại trận mà!
Trên đời này, mấy khi có thể xem được “quả dưa” kịch tính như thế chứ?
Bởi vậy, bình luận vẫn không ngừng trôi. Nhiều người còn bàn tán: Không biết chị Quý có đủ cứng rắn để quyết tâm ly hôn hay không.
Lâm Lang nhìn thấy, nghĩ một chút rồi nói: “Tôi cảm thấy chị Quý không phải là người thiếu quyết đoán. Từ lời kể của Trân Châu, có thể thấy bạn ấy là người rất mạnh mẽ. Hơn nữa, bên cạnh còn có anh trai luôn ủng hộ. Có gia đình đứng phía sau, bạn ấy chắc chắn sẽ đưa ra được quyết định đúng đắn nhất.”
Cư dân mạng trong phòng livestream cũng nhao nhao đồng tình.
Thấy mọi người không còn bàn tiếp về chuyện kia nữa, Lâm Lang mỉm cười nói: “Vậy mọi người có thể bắt đầu người tiếp theo nối máy rồi nha.”
Rất nhanh sau đó, một ID có tên [Tiếng Anh kém quá nên không đổi được tên] xuất hiện trên màn hình.
Là một nam sinh, trông chỉ khoảng 16 tuổi.
Mặc đồng phục học sinh, tóc tai rối bù, mặt còn phờ phạc vì thiếu ngủ, nhìn là biết học sinh lớp 12 đang vào kỳ học căng thẳng.
Bình luận ngay lập tức sôi nổi trở lại:
[A! Mùi vị thanh xuân quá rõ ràng! Quá quen thuộc luôn!]
[Cười chết mất, nhìn là biết cậu nhóc này tiếng Anh chắc tệ thiệt!]
[Để tôi đoán xem, cái tên mạng này ba năm chưa đổi phải không?]
[Mấy người để lại cho em nó chút tôn nghiêm đi!]
[Ủa sao giờ này không đi học mà lên livestream vậy? Để tôi méc phụ huynh à nha!]
[Thôi đừng chọc nữa...]
“Chào chị chủ livestream!” Nam sinh cười rất rạng rỡ: “Mọi người gọi em là Tiểu Viên được rồi.”
Lâm Lang mỉm cười: “Chào em, Tiểu Viên. Em có câu hỏi gì về thú cưng muốn hỏi chị không?”
Tiểu Viên liên tục gật đầu, rồi nghiêm chỉnh ngồi xuống, bắt đầu kể chuyện của mình.
“Chuyện là thế này chị ơi, nhà em nuôi một con chó Golden đã mười năm rồi, nó tên là Đa Đa. Đa Đa là ông nội em mua về. Từ đó đến giờ, nó luôn thân nhất với ông, thường đi theo ông ra chợ mua đồ ăn. Nhưng dạo gần đây... ông em bị Alzheimer.”
Nói đến đây, ánh mắt cậu bé không giấu nổi sự đau buồn, khóe miệng cũng rũ xuống.
Thế nhưng vì đang trong livestream, cậu nhanh chóng hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục: “Từ lúc ông bắt đầu bệnh, ông không còn nhận ra Đa Đa nữa, cứ nói là nó bị người ta tráo mất. Cả nhà em nói đi nói lại rằng nó vẫn là Đa Đa – con Golden ngoan ngoãn đó, chưa từng bị đánh tráo. Nhưng ông nhất quyết không tin. Thậm chí còn hay tự mình lén ra khỏi nhà, nói là đi tìm con chó thật. Làm ai cũng lo sốt vó. Ông còn không chịu chơi với Đa Đa, thậm chí mắng chửi, đẩy nó ra... Vì vậy, dạo trước Đa Đa cũng rất buồn, suốt ngày cuộn mình trong ổ, không chịu ra ngoài.”
Tiểu Viên dừng một chút, rồi tiếp: “Nhưng mà... mấy ngày gần đây, em phát hiện Đa Đa hình như... không còn giống trước nữa.”
Lâm Lang nghiêng đầu, nghi hoặc: “Không giống ở chỗ nào?”
Tiểu Viên gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Chính là... từ thói quen, hành vi, cho đến cách nó đi đứng, đều thay đổi hết.”
Đúng lúc đó, từ phòng khách truyền đến tiếng nói cười ồn ào.
Tiểu Viên nghiêng tai nghe thử, rồi vui mừng nói: “Chị ơi, ông với Đa Đa vừa mới về! Để em quay cho chị xem nha!”
Nói rồi, cậu cầm điện thoại rời khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách, một ông cụ tóc bạc trắng đang ngồi trên ghế sofa mỉm cười.
Dưới chân ông là một con Golden đang thè lưỡi thở hồng hộc vì vừa chạy nhảy.
Ông cụ vuốt ve đầu nó, nó cũng ngoan ngoãn rướn đầu lên theo. Một khung cảnh yên bình, ấm áp.
[Ơ? Trông đâu có giống là không nhận ra nhau?]
[Bệnh nhân Alzheimer cũng có lúc tỉnh táo lại mà.]
[Trời ơi con Golden dễ thương quá!]
[Nhất định là rất buồn khi bị ông cụ hắt hủi...]
[Tò mò ghê, không biết Tiểu Viên nói “khác lạ” là sao nữa...]
Thấy Tiểu Viên đi ra, Đa Đa lập tức nhảy dựng lên mừng rỡ, cái đuôi vẫy như chong chóng: “Đừng nháo mà Đa Đa!”
Tiểu Viên suýt bị nó húc ngã, cười khổ nói: “Hôm nay cũng ngoan lắm ha, lại ở nhà với ông nội cả ngày rồi đúng không?”
Đa Đa liền “gâu gâu” hai tiếng như thể đang khoe thành tích.
Tiểu Viên xoa đầu nó rồi như làm ảo thuật, lấy ra một miếng snack: “Thưởng cho em!”
Đa Đa: “Gâu! Gâu gâu!”
Rồi lập tức ngậm lấy miếng snack ăn ngon lành.
Ông cụ thấy vậy, có chút không vui: “Vượng Tài mới ăn ngoài rồi, đừng cho nó ăn nữa.”
“Ông ơi, nó là Đa Đa mà.” Tiểu Viên nhẹ nhàng nói: “Nhà mình không có con nào tên Vượng Tài hết.”
Ông nội lập tức đập tay xuống tay vịn ghế, nổi giận: “Nói bậy! Đây là Vượng Tài của ông!”
Tiểu Viên còn muốn giải thích, thì thấy Đa Đa đột nhiên không ăn snack nữa, quay sang đυ.ng nhẹ vào chân cậu, như nhắc cậu đừng nói nữa.
Sau đó, nó tung tăng chạy đến bên ông, làm một loạt động tác trước đây chưa từng có.
Ông cụ lập tức vui vẻ ra mặt, khen Vượng Tài ngoan liên tục.
Sau đó lại quay sang Tiểu Viên, không vui nói: “Thằng nhóc kia, còn dám nói đây không phải là Vượng Tài? Đây là cún cưng của ông!”
Tiểu Viên muốn nói lại thôi.
Thấy ông và Đa Đa chơi rất vui vẻ, sắc mặt cậu càng lúc càng buồn bã.
Cậu quay lại nhìn camera, khẽ lắc đầu: “Là vậy đó chị chủ. Dạo gần đây, Đa Đa cứ làm mấy động tác mà trước đây nó chưa bao giờ làm, giống như cố tình làm vậy để chọc ông cười. Ông thì ngày càng thích nó hơn, còn cứ gọi nó là Vượng Tài. Ba mẹ em thì nói vậy cũng tốt, chỉ cần ông vui là được. Nhưng em... lo lắm. Em sợ Đa Đa có vấn đề tâm lý. Em tất nhiên hy vọng ông vui, nhưng em cũng muốn Đa Đa được vui.”
Dù sao, Đa Đa cũng là một thành viên trong gia đình này. Là “người nhà” đã lớn lên cùng cậu từ nhỏ đến giờ.
Cậu không muốn thấy nó vì bị ông ghét bỏ, mắng chửi mà phải gồng mình làm đủ trò chỉ để được yêu thương lại.
Chỉ nghĩ vậy thôi, tim cậu đã thấy xót xa lắm rồi...
Khi ấy, ông cụ đã chơi với Đa Đa chán, bắt đầu quay sang xem TV.
Còn Đa Đa thì ngồi xổm tại chỗ, chăm chú nhìn ông, trong đôi mắt tròn ướŧ áŧ như ánh lên một nỗi buồn khó gọi tên.
Lâm Lang nhìn cảnh ấy, khẽ mỉm cười.
Cô nhìn trạng thái của Đa Đa, rồi lắng nghe tiếng lòng nó, rốt cuộc đã hiểu.
“Yên tâm đi, tâm lý của Đa Đa vẫn ổn mà.” Cô nhẹ nhàng thở dài: “Nó chỉ đang dùng cách của mình để giúp ông nội em nhìn thấy Vượng Tài một lần nữa.”
Tiểu Viên có chút không hiểu: “Nhưng nhà em làm gì có con nào tên Vượng Tài đâu ạ?”
“Có chứ, chỉ là em không biết thôi.” Lâm Lang khẽ lắc đầu: “Vượng Tài là con chó mà ông em từng nuôi, rất yêu quý. Ông rất hiếm khi kể với người khác, chỉ thỉnh thoảng lôi ảnh cũ ra xem. Ông cũng thường kể với Đa Đa rằng, Vượng Tài là con chó thông minh và giỏi giang đến mức nào. Mỗi lần nhắc đến nó, ông đều rất vui. Đa Đa nghe riết, nên ghi nhớ trong lòng. Và bây giờ, nó đang cố gắng học theo Vượng Tài, chỉ để khiến ông em vui trở lại.”
Dù sao thì đây cũng là phát sóng trực tiếp cảnh bắt gian tại trận mà!
Trên đời này, mấy khi có thể xem được “quả dưa” kịch tính như thế chứ?
Bởi vậy, bình luận vẫn không ngừng trôi. Nhiều người còn bàn tán: Không biết chị Quý có đủ cứng rắn để quyết tâm ly hôn hay không.
Lâm Lang nhìn thấy, nghĩ một chút rồi nói: “Tôi cảm thấy chị Quý không phải là người thiếu quyết đoán. Từ lời kể của Trân Châu, có thể thấy bạn ấy là người rất mạnh mẽ. Hơn nữa, bên cạnh còn có anh trai luôn ủng hộ. Có gia đình đứng phía sau, bạn ấy chắc chắn sẽ đưa ra được quyết định đúng đắn nhất.”
Thấy mọi người không còn bàn tiếp về chuyện kia nữa, Lâm Lang mỉm cười nói: “Vậy mọi người có thể bắt đầu người tiếp theo nối máy rồi nha.”
Rất nhanh sau đó, một ID có tên [Tiếng Anh kém quá nên không đổi được tên] xuất hiện trên màn hình.
Là một nam sinh, trông chỉ khoảng 16 tuổi.
Mặc đồng phục học sinh, tóc tai rối bù, mặt còn phờ phạc vì thiếu ngủ, nhìn là biết học sinh lớp 12 đang vào kỳ học căng thẳng.
Bình luận ngay lập tức sôi nổi trở lại:
[A! Mùi vị thanh xuân quá rõ ràng! Quá quen thuộc luôn!]
[Cười chết mất, nhìn là biết cậu nhóc này tiếng Anh chắc tệ thiệt!]
[Để tôi đoán xem, cái tên mạng này ba năm chưa đổi phải không?]
[Mấy người để lại cho em nó chút tôn nghiêm đi!]
[Ủa sao giờ này không đi học mà lên livestream vậy? Để tôi méc phụ huynh à nha!]
“Chào chị chủ livestream!” Nam sinh cười rất rạng rỡ: “Mọi người gọi em là Tiểu Viên được rồi.”
Lâm Lang mỉm cười: “Chào em, Tiểu Viên. Em có câu hỏi gì về thú cưng muốn hỏi chị không?”
Tiểu Viên liên tục gật đầu, rồi nghiêm chỉnh ngồi xuống, bắt đầu kể chuyện của mình.
“Chuyện là thế này chị ơi, nhà em nuôi một con chó Golden đã mười năm rồi, nó tên là Đa Đa. Đa Đa là ông nội em mua về. Từ đó đến giờ, nó luôn thân nhất với ông, thường đi theo ông ra chợ mua đồ ăn. Nhưng dạo gần đây... ông em bị Alzheimer.”
Nói đến đây, ánh mắt cậu bé không giấu nổi sự đau buồn, khóe miệng cũng rũ xuống.
Thế nhưng vì đang trong livestream, cậu nhanh chóng hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục: “Từ lúc ông bắt đầu bệnh, ông không còn nhận ra Đa Đa nữa, cứ nói là nó bị người ta tráo mất. Cả nhà em nói đi nói lại rằng nó vẫn là Đa Đa – con Golden ngoan ngoãn đó, chưa từng bị đánh tráo. Nhưng ông nhất quyết không tin. Thậm chí còn hay tự mình lén ra khỏi nhà, nói là đi tìm con chó thật. Làm ai cũng lo sốt vó. Ông còn không chịu chơi với Đa Đa, thậm chí mắng chửi, đẩy nó ra... Vì vậy, dạo trước Đa Đa cũng rất buồn, suốt ngày cuộn mình trong ổ, không chịu ra ngoài.”
Lâm Lang nghiêng đầu, nghi hoặc: “Không giống ở chỗ nào?”
Tiểu Viên gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Chính là... từ thói quen, hành vi, cho đến cách nó đi đứng, đều thay đổi hết.”
Đúng lúc đó, từ phòng khách truyền đến tiếng nói cười ồn ào.
Tiểu Viên nghiêng tai nghe thử, rồi vui mừng nói: “Chị ơi, ông với Đa Đa vừa mới về! Để em quay cho chị xem nha!”
Nói rồi, cậu cầm điện thoại rời khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách, một ông cụ tóc bạc trắng đang ngồi trên ghế sofa mỉm cười.
Dưới chân ông là một con Golden đang thè lưỡi thở hồng hộc vì vừa chạy nhảy.
Ông cụ vuốt ve đầu nó, nó cũng ngoan ngoãn rướn đầu lên theo. Một khung cảnh yên bình, ấm áp.
[Ơ? Trông đâu có giống là không nhận ra nhau?]
[Bệnh nhân Alzheimer cũng có lúc tỉnh táo lại mà.]
[Trời ơi con Golden dễ thương quá!]
[Nhất định là rất buồn khi bị ông cụ hắt hủi...]
[Tò mò ghê, không biết Tiểu Viên nói “khác lạ” là sao nữa...]
Thấy Tiểu Viên đi ra, Đa Đa lập tức nhảy dựng lên mừng rỡ, cái đuôi vẫy như chong chóng: “Đừng nháo mà Đa Đa!”
Tiểu Viên suýt bị nó húc ngã, cười khổ nói: “Hôm nay cũng ngoan lắm ha, lại ở nhà với ông nội cả ngày rồi đúng không?”
Đa Đa liền “gâu gâu” hai tiếng như thể đang khoe thành tích.
Tiểu Viên xoa đầu nó rồi như làm ảo thuật, lấy ra một miếng snack: “Thưởng cho em!”
Đa Đa: “Gâu! Gâu gâu!”
Rồi lập tức ngậm lấy miếng snack ăn ngon lành.
Ông cụ thấy vậy, có chút không vui: “Vượng Tài mới ăn ngoài rồi, đừng cho nó ăn nữa.”
“Ông ơi, nó là Đa Đa mà.” Tiểu Viên nhẹ nhàng nói: “Nhà mình không có con nào tên Vượng Tài hết.”
Ông nội lập tức đập tay xuống tay vịn ghế, nổi giận: “Nói bậy! Đây là Vượng Tài của ông!”
Tiểu Viên còn muốn giải thích, thì thấy Đa Đa đột nhiên không ăn snack nữa, quay sang đυ.ng nhẹ vào chân cậu, như nhắc cậu đừng nói nữa.
Sau đó, nó tung tăng chạy đến bên ông, làm một loạt động tác trước đây chưa từng có.
Ông cụ lập tức vui vẻ ra mặt, khen Vượng Tài ngoan liên tục.
Sau đó lại quay sang Tiểu Viên, không vui nói: “Thằng nhóc kia, còn dám nói đây không phải là Vượng Tài? Đây là cún cưng của ông!”
Tiểu Viên muốn nói lại thôi.
Thấy ông và Đa Đa chơi rất vui vẻ, sắc mặt cậu càng lúc càng buồn bã.
Cậu quay lại nhìn camera, khẽ lắc đầu: “Là vậy đó chị chủ. Dạo gần đây, Đa Đa cứ làm mấy động tác mà trước đây nó chưa bao giờ làm, giống như cố tình làm vậy để chọc ông cười. Ông thì ngày càng thích nó hơn, còn cứ gọi nó là Vượng Tài. Ba mẹ em thì nói vậy cũng tốt, chỉ cần ông vui là được. Nhưng em... lo lắm. Em sợ Đa Đa có vấn đề tâm lý. Em tất nhiên hy vọng ông vui, nhưng em cũng muốn Đa Đa được vui.”
Dù sao, Đa Đa cũng là một thành viên trong gia đình này. Là “người nhà” đã lớn lên cùng cậu từ nhỏ đến giờ.
Cậu không muốn thấy nó vì bị ông ghét bỏ, mắng chửi mà phải gồng mình làm đủ trò chỉ để được yêu thương lại.
Chỉ nghĩ vậy thôi, tim cậu đã thấy xót xa lắm rồi...
Khi ấy, ông cụ đã chơi với Đa Đa chán, bắt đầu quay sang xem TV.
Còn Đa Đa thì ngồi xổm tại chỗ, chăm chú nhìn ông, trong đôi mắt tròn ướŧ áŧ như ánh lên một nỗi buồn khó gọi tên.
Lâm Lang nhìn cảnh ấy, khẽ mỉm cười.
Cô nhìn trạng thái của Đa Đa, rồi lắng nghe tiếng lòng nó, rốt cuộc đã hiểu.
“Yên tâm đi, tâm lý của Đa Đa vẫn ổn mà.” Cô nhẹ nhàng thở dài: “Nó chỉ đang dùng cách của mình để giúp ông nội em nhìn thấy Vượng Tài một lần nữa.”
Tiểu Viên có chút không hiểu: “Nhưng nhà em làm gì có con nào tên Vượng Tài đâu ạ?”
“Có chứ, chỉ là em không biết thôi.” Lâm Lang khẽ lắc đầu: “Vượng Tài là con chó mà ông em từng nuôi, rất yêu quý. Ông rất hiếm khi kể với người khác, chỉ thỉnh thoảng lôi ảnh cũ ra xem. Ông cũng thường kể với Đa Đa rằng, Vượng Tài là con chó thông minh và giỏi giang đến mức nào. Mỗi lần nhắc đến nó, ông đều rất vui. Đa Đa nghe riết, nên ghi nhớ trong lòng. Và bây giờ, nó đang cố gắng học theo Vượng Tài, chỉ để khiến ông em vui trở lại.”
6
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
