TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21
Chương 21: Khi đã quá thông minh, sẽ dễ tổn thương

Tiểu Viên nghe xong, há hốc miệng, sững người tại chỗ.

Ông nội trước đây... từng nuôi một con chó sao?

Cậu thật sự không biết gì về chuyện này!

Ba mẹ chắc cũng không biết, vì từ trước đến giờ chưa từng nghe họ nhắc đến cái tên “Vượng Tài”.

Vậy thì... đây là chuyện từ bao nhiêu năm trước rồi?

Ngay lúc đó, một bóng dáng nhỏ bé lắc lư chạy tới, dường như nghe thấy có người nhắc đến mình.

Nó sà vào người Tiểu Viên dụi dụi, rồi ngẩng đầu nhìn Lâm Lang, tò mò sủa hai tiếng: "Gâu gâu!"

“Cái gì cũng biết, cô giỏi thật đó!”

“Cô thông minh quá chừng!”

Lâm Lang bật cười, khẽ nói: “Cậu cũng rất giỏi mà. Gần đây có phải mệt rồi không?”

Đa Đa không đáp, chỉ ngồi yên tại chỗ, ánh mắt trầm tĩnh.

Cho đến khi thấy ông nội chống gậy ra sân hút thuốc, nó mới sủa nhẹ một tiếng: “Ông nội vui vẻ! Đa Đa không mệt!”

Lâm Lang chợt thấy lòng mình mềm nhũn.

Cô thở dài khẽ khàng, rồi quay sang kể lại với Tiểu Viên: “Phía dưới ổ của Đa Đa có giấu vài tấm hình cũ, là ảnh chụp của ông nội cậu với Vượng Tài năm xưa. Mỗi tối nó đều ôm hình đi ngủ, cố gắng để khắc sâu hình ảnh Vượng Tài vào trí nhớ mình. Cậu có thể tự đến xem thử.”

Tiểu Viên nghe xong liền chạy ngay tới ổ chó.

Quả nhiên, dưới lớp đệm có năm tấm ảnh cũ kỹ.

Ảnh đã ố vàng, thậm chí có tấm bị nứt rách vì thời gian.

Một tấm trong số đó chụp lại hình ảnh ông nội khi còn trẻ đang đứng giữa cánh đồng lúa, tay giơ chiếc mũ vẫy ai đó. Bên cạnh ông, một con chó nông trại đứng thẳng tắp, ánh mắt nhìn ông đầy yêu thương.

Dù giống loài và diện mạo không giống Đa Đa bây giờ, nhưng cái dáng ưỡn ngực, ngẩng cao đầu đầy tự tin kia, cũng như ánh nhìn ấy... thật sự rất giống.

Mấy tấm ảnh còn lại đều là ảnh chụp chung của ông nội và Vượng Tài, lúc cùng làm việc, khi vui đùa, thậm chí có ảnh cùng ăn cơm.

Nhìn cảnh ấy, có vẻ như là hơn 50 năm về trước.

Khi đó vật chất khan hiếm, đồng tiền còn phải chia đôi mới đủ dùng.

Vậy mà ông nội lại sẵn lòng chụp bao nhiêu ảnh với một con chó, điều đó chứng tỏ ông quý Vượng Tài biết chừng nào.

“Cho nên Đa Đa...” Tiểu Viên thấy mắt mình cay cay, sống mũi cũng ê ẩm: “Vài hôm trước em cứ chui trong ổ, không chịu ra, là vì đang học theo hành vi của Vượng Tài phải không?”

Đa Đa sủa nhẹ: “Gâu! Gâu gâu!”

Lâm Lang dịu dàng nói: “Đúng vậy. Bởi vì ông nội luôn nhớ Vượng Tài, nên khi thấy lại nó, ông mới tưởng là Vượng Tài quay về. Đa Đa muốn ông vui, nên đã cố gắng trở thành Vượng Tài.”

Lời vừa dứt, đừng nói là Tiểu Viên, đến cả khán giả trong phòng livestream cũng không kiềm được nước mắt.

[Trời ơi, sao con cún này lại hiểu chuyện đến vậy! Thật đau lòng mà...]

[Vừa nghe vừa gõ máy vừa khóc nè...]

[Cún con ơi, sao em không thấy khổ? Trước kia em cũng từng được yêu thương mà!]

[Trời ơi, tao lại bị một con chó làm cảm động...]

[Có con cún như vậy là phúc lớn lắm rồi! Khóc sưng cả mắt luôn!]

[Tao cũng vậy, khóc đến mẹ tưởng bị người yêu đá!]

Tiểu Viên không chịu nổi nữa, ôm chầm lấy Đa Đa mà khóc nấc lên.

“Đa Đa... thực sự xin lỗi em...”

Giọng cậu nghẹn lại: “Dạo này thật là vất vả cho em rồi...”

Chẳng trách gần đây tinh thần ông nội tốt lên rõ rệt, không còn lú lẫn như trước.

Thì ra, là bởi vì Đa Đa vẫn luôn đóng vai Vượng Tài.

Bọn họ ai cũng nghĩ rằng ông nội đang hồi phục.

Nhưng sự thật là chính Đa Đa đang lặng lẽ hy sinh, mà không cầu chút hồi đáp nào...

Càng nghĩ, Tiểu Viên càng thấy chua xót, khóc càng lúc càng to.

Lúc ông nội hút thuốc trở lại, thấy vậy liền ngạc nhiên: “Tiểu Viên à, con ôm Đa Đa mà khóc cái gì thế?”

Tiểu Viên ngớ người, lau nước mắt rồi hỏi: “Ông nội, ông biết Đa Đa sao?”

“Hừ! Con nói gì lạ vậy?”

Ông nội trừng mắt: “Đây là chó ta nuôi, sao ta lại không quen cho được!”

Nói rồi, ông vui vẻ vẫy tay: “Ngoan nào, Đa Đa, lại đây với ông!”

“Gâu!”

Đa Đa lập tức vẫy đuôi chạy tới, nhào vào lòng ông.

Ông nội ngồi xuống, lấy lược ra nhẹ nhàng chải lông cho nó, vừa làm vừa kể lại những chuyện cũ.

Càng kể, ánh mắt ông càng sáng, miệng mỉm cười, dường như Đa Đa chính là Vượng Tài thật sự.

Mà Đa Đa cũng không phản kháng, chỉ ngoan ngoãn nằm yên trên mặt đất, giống như từ đầu đến cuối, nó vẫn luôn là Vượng Tài.

“Đa Đa...”

Tiểu Viên khẽ gọi, nhưng không thể nói nên lời.

Cuối cùng cậu chỉ có thể quay về phòng mình.

Cậu sợ nếu ở lại lâu hơn, sẽ không thể kìm được nước mắt.

---

Trong phòng livestream.

“Chủ phòng... Đa Đa như vậy... nó thật sự sẽ không sao chứ? Nó có bị tổn thương không?”

Lâm Lang nghiêm túc suy nghĩ rồi lắc đầu: “Chúng ta không nên dùng góc nhìn của con người để phán xét động vật. Hiện tại mà nói, tâm trạng của Đa Đa vẫn ổn. Nó cũng vừa nói, dù là Đa Đa hay là Vượng Tài, thì đều rất yêu ông nội, và cũng được ông nội yêu lại. Chẳng qua do trí nhớ ông suy giảm nên không nhận ra thôi. Với nó, miễn là ông vui, nó cũng vui rồi.”

Tiểu Viên ngước nhìn lên trời, cố kìm nước mắt.

Nhưng nước mắt vẫn chảy xuống, thấm ướt mái tóc, khiến cậu càng thêm tiều tụy.

“Cảm ơn chủ phòng, em hiểu rồi.” Cậu hít mũi: “Vậy mấy ngày tới, em sẽ mua thêm đồ ăn vặt cho nó.”

Cậu không thể làm được gì hơn, nhưng dùng học bổng mua đồ cho Đa Đa thì vẫn làm được!

Lâm Lang mỉm cười gật đầu: “Có một người chủ như em, Đa Đa chắc chắn rất hạnh phúc.”

Tiểu Viên ngượng ngùng gãi đầu.

Sau khi nói thêm vài câu cảm ơn, cậu mới ngắt kết nối.

---

[Haiz... dù Đa Đa không bận tâm chuyện đó, nhưng lòng tôi vẫn đau quá...]

[Tôi cũng vậy, chỉ mong nó được sống đúng là chính mình.]

[Các bạn có hơi cảm tính quá không đó? Đến nỗi khóc như trời sắp sập vậy?]

[Ai không có trái tim thì không hiểu nổi đâu.]

[Quên mất hỏi địa chỉ, tôi muốn gửi đồ ăn cho Đa Đa quá trời luôn!]

Lâm Lang thấy khu bình luận bắt đầu rục rịch, vội vàng nói: “Cả nhà nhớ đừng hỏi thông tin cá nhân nhé! Tiểu Viên đang học cấp 3, còn rất bận học đó, mọi người đừng làm phiền bạn ấy nhé.”

Quả nhiên, cả đám người đang sắp truy địa chỉ đều im bặt.

Cũng đúng ha! Hỏi vậy trông kỳ quá... giống mấy cô chú quái dị trong phim ấy!

Thấy mọi người chịu dừng lại, Lâm Lang mới vỗ nhẹ mặt bàn, mỉm cười nói: “Vậy tiếp theo là kết nối thứ ba nhé!”

Giọng cô vừa dứt, vô số yêu cầu xin lên sóng gửi tới.

Và người được chọn tiếp theo có ID là [Ăn Không Vô Cũng Ăn].

Live stream kết nối, một cô gái xinh đẹp rạng rỡ hiện lên trước màn hình.

Mỗi cử chỉ của cô đều toát lên sự tự tin và cao quý. Sau khi chào khán giả bằng một cái vẫy tay thanh lịch, cô bế con chó nhỏ lên.

Là một con Spitz Nhật cực kỳ đáng yêu, nhưng hơi tròn vo như quả bóng.

Cô gái đặt cún cưng lên đùi, hít sâu một hơi rồi hỏi: “Chủ phòng, chủ phòng! Cún nhà em không chịu ăn cơm là sao ạ?”

Lâm Lang nhìn bé cún tròn quay như trái banh...

“?”

6

0

2 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.