0 chữ
Chương 19
Chương 19: Thoát khỏi tra nam, tìm lại hạnh phúc
Chị Quý đột ngột đứng bật dậy, mắt trợn tròn: “Cái gì?”
Trân Châu thấy vậy, lại thì thầm hai tiếng bên chiếc điện thoại.
Lâm Lang cau mày thuật lại: “Trân Châu nói, mỗi lần bạn và chồng cãi nhau, nó đều thấy chồng bạn quay về nhà rất nhiều lần trong khoảng thời gian đó.”
Nghe đến đây, chị Quý lập tức hít sâu một hơi.
Thảo nào mỗi khi cô nói muốn về nhà mẹ đẻ thư giãn, chồng lại tỏ ra vui vẻ, còn nói sẽ giúp cô dọn dẹp nhà cửa...
Hóa ra là vì muốn tạo thời gian và không gian để hẹn hò với người đàn bà khác!
Chị Quý tức giận đến ngực đau nhói, không nói một lời bế Trân Châu lên, cầm lấy chìa khóa xe rồi xông ra ngoài.
Trùng hợp thay, anh trai cô cũng vừa về tới.
Thấy em gái nổi giận đùng đùng, anh hỏi ngay: “Mẹ nói em mới về nhà không bao lâu, anh còn chưa kịp nấu cơm xong. Em định đi đâu vậy?”
Chị Quý ôm đầu, cố nén cơn đau, rồi kể hết mọi chuyện.
“Cái gì?” Anh trai cô trố mắt: “Chỉ vì mấy lời của một streamer mà em nghi ngờ chồng nɠɵạı ŧìиɧ? Hai người đã sống chung hai năm rồi đó!”
“Em có hơi võ đoán quá rồi đấy...”
Còn chưa nói hết câu, Trân Châu đã ngẩng cổ lên, kêu “chi chi” liên tục.
"Mẹ không sai! Không được nói mẹ như vậy!"
Lâm Lang truyền đạt lại những gì Trân Châu nói. Nghe xong, chị Quý vốn còn chút do dự lập tức cứng rắn trở lại.
Cô ôm chặt Trân Châu, đôi mắt đã đỏ hoe: “Anh, em thật sự không dám tin. Hay là... anh cùng em quay về kiểm tra đi!”
Nếu là thật, thì cô có thêm chỗ dựa.
Nếu là sai, thì cũng có thể nói anh đi cùng chỉ để... dạo mát.
Anh trai nghe vậy, cũng đồng ý.
Hai người nói với ba mẹ một tiếng rồi lái xe đến nhà cô.
Trên đường đi, Trân Châu ngồi trong lòng chị Quý, vừa xoay vòng vừa kêu "ku ku" không ngừng, như đang lải nhải điều gì đó.
Lâm Lang hiểu rất rõ, đứa nhỏ này đã nhịn lâu lắm rồi.
Giờ cuối cùng cũng có thể để mẹ nghe thấy sự thật, vạch trần bộ mặt thật của kẻ phản bội, nên nó vô cùng phấn khích.
Cô truyền lời tiếp: “Trân Châu nói, chồng bạn nɠɵạı ŧìиɧ từ trước khi kết hôn. Khi hai người mới quen, nó đã ngửi thấy mùi lạ trên người anh ta, không phải của bạn, cũng không hoàn toàn là mùi riêng của anh ta. Ban đầu nó không hiểu là mùi gì, mãi đến nửa năm sau, khi bạn đi công tác và để anh ta ở nhà chăm nó, thì sự việc mới rõ. Tối đó, có một người phụ nữ lạ vào nhà. Lúc ấy Trân Châu mới biết: cái mùi lạ kia chính là của cô ta!”
Anh trai nghe đến đây, không nhịn được hô lên một tiếng. Trong đầu thầm nghĩ: “Y như đang coi phim truyền hình vậy!”
Nhưng liếc lên kính chiếu hậu, lại thấy em gái đang nhìn mình bằng ánh mắt chết người.
Chết rồi!
Quên mất đây là chuyện gia đình!
Anh vội ho nhẹ một tiếng, giả vờ như mình chưa nói gì cả.
[Anh trai hiện trường ăn dưa, hóa thân thành chồn hóng chuyện!]
[Trời ơi, nếu là thật thì tên tra nam này to gan quá rồi...]
[Ghê tởm! Đàn ông như vậy thật đáng sợ!]
[Chị Quý không phát hiện gì suốt từng đó thời gian? Vậy cũng hơi ngốc...]
[Đừng đổ lỗi cho nạn nhân!]
[Đúng rồi! Người đáng trách là chồng cô ấy, không phải cô ấy!]
Thấy những lời bình luận đó, chị Quý cũng rất muốn mắng chính mình.
Sao mà bấy lâu nay cô lại không phát hiện gì chứ?
Lâm Lang lắc đầu: “Thực ra mỗi lần bạn ra ngoài, chồng bạn đều đưa nhân tình về nhà. Mỗi lần như vậy, Trân Châu đều cố nói cho bạn biết sự thật. Nhưng lần nào bạn cũng hiểu lầm, tưởng rằng nó chỉ đang làm nũng...”
Chị Quý ôm trán, nghẹn lời.
Cô quay sang nhìn Trân Châu, chỉ thấy ánh mắt bé đầy u oán, kèm theo tiếng kêu ấm ức như trách móc: "Mẹ ơi! Con đã nhắc nhở mẹ biết bao lần rõ ràng như thế!"
Chị Quý: “...Thật xin lỗi con, Trân Châu ơi... Là mẹ có lỗi...”
Mọi chuyện dần sáng tỏ, không khí trong xe trở nên yên ắng lạ thường.
Không ai nói gì, chỉ còn tiếng xe lăn bánh vù vù trên đường.
Cuối cùng cũng tới nơi. Anh trai chị Quý, dù bán tín bán nghi, vẫn lấy từ cốp xe ra một cây gậy sắt.
Dù sao cũng phải giữ mặt mũi cho em gái!
Hai người xông lên lầu, còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng phụ nữ cười trong phòng.
Tim chị Quý lập tức đập thình thịch.
Tay cô run lên khi chạm vào khóa vân tay.
“Không sao đâu em! Có anh ở đây!” Anh trai cô lên tiếng: “Hắn mà dám giở trò, anh đập cho một trận!”
Nghe thấy vậy, cô hít sâu một hơi, rồi nhấn mở khóa.
Cùng tiếng “cạch” mở cửa, tiếng “Hoan nghênh về nhà” vang lên, kèm theo đó là một tiếng hét chói tai từ trong phòng.
“Aaa! Anh Lý! Có người mở cửa!”
“Không thể nào! Cô ta nói hôm nay không về mà... Anh... Anh vợ?”
Chị Quý cùng anh trai xông vào. Khi thấy chồng mình đang ôm ấp một người phụ nữ lạ trên giường, đầu cô như nổ tung.
Cô lập tức lao tới, một tay cầm điện thoại, một tay túm tóc cô gái kia, tát thẳng một cái!
“A a a a! Cô dám đánh tôi? Anh Lý! Mau can thiệp đi!”
Chị Quý mỉm cười, nụ cười rất hiền lành: “Không chỉ đánh cô, tôi còn sẽ đánh anh ta. Hai người các người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm đây, đang bị phát trực tiếp trên mạng rồi đấy. Biết thế nào là kẻ thứ ba gặp báo ứng tại chỗ chưa? Hài lòng chưa?”
Nghe đến “phát trực tiếp”, cô ả lập tức nổi điên.
Định nhào tới cào chị Quý, nhưng chưa kịp thì một bóng trắng nhảy phắt lên, cắn thẳng vào tay cô ta.
Sau đó, Trân Châu tiếp tục vồ lấy tóc cô ta, một vuốt, rụng cả nắm.
Cô ả gào khóc, phát cuồng gọi anh Lý cứu mạng.
Anh Lý? Chính anh ta còn đang bị anh trai chị Quý đè ra giường đánh cho mặt mũi bầm dập, mẹ ruột nhìn còn chẳng nhận ra.
Khán giả phòng live stream thì ăn dưa hăng say.
[Trời má ơi! Đôi cẩu nam nữ này thật ghê tởm!]
[Trân Châu ngầu lòi! Phải cắn như thế chứ!]
[Khoan khoan, lỡ cô ta có bệnh lây sang Trân Châu thì sao?]
[Giày rách xứng chân gãy. Loại người này phải bị khóa lại, đừng để hại thêm ai nữa!]
[Cả nhà mắng hay thật! Tôi chỉ biết hét: Hay!]
Chị Quý chỉnh lại mái tóc rối, nhìn vào màn hình livestream, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi mọi người, để mọi người phải chứng kiến chuyện gia đình thế này. Giờ tôi còn phải giải quyết vài việc riêng. Sau khi mọi thứ ổn thỏa, tôi sẽ quay lại và gửi lời cảm ơn đến streamer. Cảm ơn mọi người đã quan tâm...”
Lâm Lang nhẹ giọng nói: “Không cần khách sáo. Mong bạn sớm thoát khỏi tra nam và tìm lại hạnh phúc.”
Chị Quý lập tức rơi nước mắt, nói trong nghẹn ngào: “Cảm ơn... cảm ơn mọi người... tôi sẽ cố gắng...”
Trân Châu thấy vậy, lại thì thầm hai tiếng bên chiếc điện thoại.
Lâm Lang cau mày thuật lại: “Trân Châu nói, mỗi lần bạn và chồng cãi nhau, nó đều thấy chồng bạn quay về nhà rất nhiều lần trong khoảng thời gian đó.”
Nghe đến đây, chị Quý lập tức hít sâu một hơi.
Thảo nào mỗi khi cô nói muốn về nhà mẹ đẻ thư giãn, chồng lại tỏ ra vui vẻ, còn nói sẽ giúp cô dọn dẹp nhà cửa...
Hóa ra là vì muốn tạo thời gian và không gian để hẹn hò với người đàn bà khác!
Chị Quý tức giận đến ngực đau nhói, không nói một lời bế Trân Châu lên, cầm lấy chìa khóa xe rồi xông ra ngoài.
Trùng hợp thay, anh trai cô cũng vừa về tới.
Thấy em gái nổi giận đùng đùng, anh hỏi ngay: “Mẹ nói em mới về nhà không bao lâu, anh còn chưa kịp nấu cơm xong. Em định đi đâu vậy?”
“Cái gì?” Anh trai cô trố mắt: “Chỉ vì mấy lời của một streamer mà em nghi ngờ chồng nɠɵạı ŧìиɧ? Hai người đã sống chung hai năm rồi đó!”
“Em có hơi võ đoán quá rồi đấy...”
Còn chưa nói hết câu, Trân Châu đã ngẩng cổ lên, kêu “chi chi” liên tục.
"Mẹ không sai! Không được nói mẹ như vậy!"
Lâm Lang truyền đạt lại những gì Trân Châu nói. Nghe xong, chị Quý vốn còn chút do dự lập tức cứng rắn trở lại.
Cô ôm chặt Trân Châu, đôi mắt đã đỏ hoe: “Anh, em thật sự không dám tin. Hay là... anh cùng em quay về kiểm tra đi!”
Nếu là thật, thì cô có thêm chỗ dựa.
Nếu là sai, thì cũng có thể nói anh đi cùng chỉ để... dạo mát.
Anh trai nghe vậy, cũng đồng ý.
Hai người nói với ba mẹ một tiếng rồi lái xe đến nhà cô.
Lâm Lang hiểu rất rõ, đứa nhỏ này đã nhịn lâu lắm rồi.
Giờ cuối cùng cũng có thể để mẹ nghe thấy sự thật, vạch trần bộ mặt thật của kẻ phản bội, nên nó vô cùng phấn khích.
Cô truyền lời tiếp: “Trân Châu nói, chồng bạn nɠɵạı ŧìиɧ từ trước khi kết hôn. Khi hai người mới quen, nó đã ngửi thấy mùi lạ trên người anh ta, không phải của bạn, cũng không hoàn toàn là mùi riêng của anh ta. Ban đầu nó không hiểu là mùi gì, mãi đến nửa năm sau, khi bạn đi công tác và để anh ta ở nhà chăm nó, thì sự việc mới rõ. Tối đó, có một người phụ nữ lạ vào nhà. Lúc ấy Trân Châu mới biết: cái mùi lạ kia chính là của cô ta!”
Anh trai nghe đến đây, không nhịn được hô lên một tiếng. Trong đầu thầm nghĩ: “Y như đang coi phim truyền hình vậy!”
Chết rồi!
Quên mất đây là chuyện gia đình!
Anh vội ho nhẹ một tiếng, giả vờ như mình chưa nói gì cả.
[Anh trai hiện trường ăn dưa, hóa thân thành chồn hóng chuyện!]
[Trời ơi, nếu là thật thì tên tra nam này to gan quá rồi...]
[Ghê tởm! Đàn ông như vậy thật đáng sợ!]
[Chị Quý không phát hiện gì suốt từng đó thời gian? Vậy cũng hơi ngốc...]
[Đừng đổ lỗi cho nạn nhân!]
[Đúng rồi! Người đáng trách là chồng cô ấy, không phải cô ấy!]
Thấy những lời bình luận đó, chị Quý cũng rất muốn mắng chính mình.
Sao mà bấy lâu nay cô lại không phát hiện gì chứ?
Lâm Lang lắc đầu: “Thực ra mỗi lần bạn ra ngoài, chồng bạn đều đưa nhân tình về nhà. Mỗi lần như vậy, Trân Châu đều cố nói cho bạn biết sự thật. Nhưng lần nào bạn cũng hiểu lầm, tưởng rằng nó chỉ đang làm nũng...”
Chị Quý ôm trán, nghẹn lời.
Cô quay sang nhìn Trân Châu, chỉ thấy ánh mắt bé đầy u oán, kèm theo tiếng kêu ấm ức như trách móc: "Mẹ ơi! Con đã nhắc nhở mẹ biết bao lần rõ ràng như thế!"
Chị Quý: “...Thật xin lỗi con, Trân Châu ơi... Là mẹ có lỗi...”
Mọi chuyện dần sáng tỏ, không khí trong xe trở nên yên ắng lạ thường.
Không ai nói gì, chỉ còn tiếng xe lăn bánh vù vù trên đường.
Cuối cùng cũng tới nơi. Anh trai chị Quý, dù bán tín bán nghi, vẫn lấy từ cốp xe ra một cây gậy sắt.
Dù sao cũng phải giữ mặt mũi cho em gái!
Hai người xông lên lầu, còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng phụ nữ cười trong phòng.
Tim chị Quý lập tức đập thình thịch.
Tay cô run lên khi chạm vào khóa vân tay.
“Không sao đâu em! Có anh ở đây!” Anh trai cô lên tiếng: “Hắn mà dám giở trò, anh đập cho một trận!”
Nghe thấy vậy, cô hít sâu một hơi, rồi nhấn mở khóa.
Cùng tiếng “cạch” mở cửa, tiếng “Hoan nghênh về nhà” vang lên, kèm theo đó là một tiếng hét chói tai từ trong phòng.
“Aaa! Anh Lý! Có người mở cửa!”
“Không thể nào! Cô ta nói hôm nay không về mà... Anh... Anh vợ?”
Chị Quý cùng anh trai xông vào. Khi thấy chồng mình đang ôm ấp một người phụ nữ lạ trên giường, đầu cô như nổ tung.
Cô lập tức lao tới, một tay cầm điện thoại, một tay túm tóc cô gái kia, tát thẳng một cái!
“A a a a! Cô dám đánh tôi? Anh Lý! Mau can thiệp đi!”
Chị Quý mỉm cười, nụ cười rất hiền lành: “Không chỉ đánh cô, tôi còn sẽ đánh anh ta. Hai người các người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm đây, đang bị phát trực tiếp trên mạng rồi đấy. Biết thế nào là kẻ thứ ba gặp báo ứng tại chỗ chưa? Hài lòng chưa?”
Nghe đến “phát trực tiếp”, cô ả lập tức nổi điên.
Định nhào tới cào chị Quý, nhưng chưa kịp thì một bóng trắng nhảy phắt lên, cắn thẳng vào tay cô ta.
Sau đó, Trân Châu tiếp tục vồ lấy tóc cô ta, một vuốt, rụng cả nắm.
Cô ả gào khóc, phát cuồng gọi anh Lý cứu mạng.
Anh Lý? Chính anh ta còn đang bị anh trai chị Quý đè ra giường đánh cho mặt mũi bầm dập, mẹ ruột nhìn còn chẳng nhận ra.
Khán giả phòng live stream thì ăn dưa hăng say.
[Trời má ơi! Đôi cẩu nam nữ này thật ghê tởm!]
[Trân Châu ngầu lòi! Phải cắn như thế chứ!]
[Khoan khoan, lỡ cô ta có bệnh lây sang Trân Châu thì sao?]
[Giày rách xứng chân gãy. Loại người này phải bị khóa lại, đừng để hại thêm ai nữa!]
[Cả nhà mắng hay thật! Tôi chỉ biết hét: Hay!]
Chị Quý chỉnh lại mái tóc rối, nhìn vào màn hình livestream, nghẹn ngào nói: “Xin lỗi mọi người, để mọi người phải chứng kiến chuyện gia đình thế này. Giờ tôi còn phải giải quyết vài việc riêng. Sau khi mọi thứ ổn thỏa, tôi sẽ quay lại và gửi lời cảm ơn đến streamer. Cảm ơn mọi người đã quan tâm...”
Lâm Lang nhẹ giọng nói: “Không cần khách sáo. Mong bạn sớm thoát khỏi tra nam và tìm lại hạnh phúc.”
Chị Quý lập tức rơi nước mắt, nói trong nghẹn ngào: “Cảm ơn... cảm ơn mọi người... tôi sẽ cố gắng...”
6
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
