TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2: Mẹ không trách cô

Căn phòng yên tĩnh, ánh sáng u ám dịu nhẹ. Bỗng nhiên, một giọng nói bén nhọn, quỷ dị vang lên, là tiếng nguyền rủa phát ra từ... một con vẹt!

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, quá bất ngờ.

Khán giả còn chưa kịp phản ứng, lập tức bị dọa đến dựng tóc gáy.

[Trời đất ơi! Gì thế này? Hết hồn phát run luôn!]

[May mà nhà mình còn có người, đèn cũng sáng... chứ khung cảnh này rùng rợn quá!]

[Con vẹt này bình thường thiệt không vậy?]

[Định ngày mai ra chợ mua vẹt cho bé con, giờ sợ quá muốn quay xe rồi...]

[Sao nghe rùng rợn thế này... Viện Viện dạy nó cái gì kỳ dị không vậy?]

Lúc này, Viện Viện đã bật đèn lên.

Căn phòng sáng trở lại. Con vẹt Đô Đô quay đầu tiếp tục rỉa lông, dáng vẻ uể oải như chưa từng có gì xảy ra.

Cô ngồi lại trước máy tính, bất lực nhún vai.

“Đó, mọi người thấy chưa. Tôi không hề dạy nó mấy cái đó. Tôi chỉ dạy nó khen tôi thôi mà.”

Cô nghiêng đầu gọi: “Đô Đô, lại đây khen chị mấy câu nào!”

Đô Đô lười biếng ngẩng đầu lên, bật ra một câu: “Cô muốn chết đuối lắm hả!”

Viện Viện lập tức nổi giận: “Đồ Đô Đô xấu xa! Em mới muốn chết đuối!”

Đô Đô cãi lại ngay: “Không phải tôi! Không phải tôi! Cô mới muốn chết đuối lắm á!”

Viện Viện: “...” Giận thật sự.

Nhưng đối với con chim nhỏ này cô chẳng thể làm gì được. Cuối cùng chỉ đành quay mặt đi, không thèm đôi co nữa.

“Em gái à, giúp chị hỏi nó xem, sao nó cứ mắng chị như vậy hoài thế?

“Không lẽ... nhà chị có thứ gì bẩn thỉu sao?”

Cô nửa đùa nửa thật, làm mặt quỷ đáng yêu khiến làn đạn chat cười nghiêng ngả.

Lâm Lang bình tĩnh nói: “Yên tâm đi, không có gì bẩn thỉu cả.”

Nói xong, cô lại quay đầu nhìn Đô Đô.

Sau khi lắng nghe tiếng lầm bầm như đang oán thán từ con vẹt, Lâm Lang hơi giật mình, như đã hiểu ra điều gì đó.

“Viện Viện, chị có biết mình hay mộng du không?”

Đang nghịch ngón tay, Viện Viện khựng lại.

Cô ngẩng lên, hơi nghi hoặc: “Chị á? Làm gì có! Mỗi đêm chị đều ngủ ngon mà!”

Lâm Lang mím môi, định nói rồi lại thôi.

Một lúc sau, cô vẫn nhẹ giọng nói: “Không chỉ là mộng du... chị có thể còn đang mang một vết thương tâm lý rất nặng. Hơn nữa, dường như chị đã mất đi một đoạn ký ức thì phải?”

Lời vừa dứt, Viện Viện cứng người.

Cô nghiêm túc ngồi thẳng lại, ánh mắt có phần nặng nề.

Cô nhìn chằm chằm vào cô bé đối diện, nhíu mày: “Em... thực sự hiểu Đô Đô đang nói gì sao?”

Lâm Lang gật đầu, vẻ mặt tự nhiên, khiến người khác không khỏi tin tưởng.

Viện Viện nắm chặt tay.

Tổn thương tâm lý, mất ký ức...

Những điều này, ngay cả bạn bè thân thiết của cô cũng không biết.

Nhưng đúng là cô từng nhiều lần tâm sự với Đô Đô, cứ như thể có một ký ức nào đó bị phong tỏa. Dù cô cố gắng thế nào cũng không thể nhớ nổi.

Càng lạ là, cô luôn có cảm giác, ký ức đó vô cùng quan trọng.

Mà cô bé này... sao lại biết tất cả?

Cô không khỏi khẩn trương, hỏi dồn: “Em gái, em biết được những gì? Mau nói cho chị biết!”

[Viện Viện tin thật à? Cái này có hơi...]

[Không bàn đến chuyện khác, một con vẹt biết được gì cơ chứ? Gạt người cũng phải có lý chút đi!]

[Tỉnh lại đi chị Viện Viện ơi!]

[Nhưng mà... mộng du, mất trí nhớ... những chuyện này đâu dễ đoán bừa được?]

[Hay là chiêu trò dựng kịch bản câu view nữa đây?]

Bỏ mặc những lời bàn tán sôi nổi của dòng comment, Viện Viện lúc này chỉ nghiêm túc chờ đợi.

Lâm Lang lại nhìn Đô Đô, rồi sắp xếp lại lời con vẹt nói, thuật lại: “Đô Đô nói, lúc chị mộng du trông rất đáng sợ. Chị sẽ đi đến bể cá, vươn tay như muốn bắt thứ gì đó. Chị vừa khóc vừa gọi mẹ ơi con đến tìm mẹ, xin lỗi mẹ...”

“Thậm chí có lúc còn định thò đầu vào bể cá. Vì thế Đô Đô mới hét lên cô muốn chết đuối lắm hả để ngăn chị lại.”

Viện Viện còn chưa kịp phản ứng thì Đô Đô đã hăng hái nhảy nhót: “Đúng! Đúng vậy!”

Giọng nó the thé: “Cô muốn chết đuối lắm á!”

Viện Viện tròn mắt ngạc nhiên, không ngờ Đô Đô lại xác nhận.

Không lẽ... những lời của em gái là thật?

Cô che miệng kinh ngạc: “Bảo sao mấy hôm nay sáng dậy chị luôn cảm thấy người ẩm ướt, như vừa bị dính nước... Chị còn tưởng cơ thể yếu, nên đi khám đông y nữa!”

Thì ra là mộng du!

Nhưng tại sao... lại cứ đến bể cá?

Còn liên tục xin lỗi mẹ?

"Mẹ..."

Không hiểu sao, từ “mẹ” vừa vang lên liền như một công tắc đặc biệt nào đó bị chạm tới, khiến cô ngẩn người.

Hình ảnh về mẹ trong ký ức của cô... tại sao lại luôn mơ hồ đến thế?

Thái dương bắt đầu đau âm ỉ, cô bất lực chống trán.

Đô Đô thấy vậy càng sốt ruột, lập tức hét: “Chết đuối! Nguy hiểm! Cứu mạng!”

Một loạt từ ngữ vang lên, đầu Viện Viện càng đau như búa bổ.

Cô thật sự không hiểu nổi, tại sao mình lại mộng du, lại còn có hành vi muốn chết đuối?

“Chẳng lẽ... mấy hôm trước xem tin tức thấy có bé con trượt chân rơi xuống nước, bị ảnh hưởng tâm lý?”

Lâm Lang vẫn không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn Đô Đô.

Một lúc sau, Đô Đô yên tĩnh lại.

Lâm Lang ngẩng lên, đôi mắt trong veo nhìn thẳng Viện Viện.

“Nó nói, lúc chị mộng du còn luôn lặp đi lặp lại một câu: Đừng cứu con, mẹ ơi, đừng cứu con. Em đoán... ký ức bị mất của chị có thể liên quan đến chuyện mẹ chị từng cứu chị khỏi đuối nước.”

Chết đuối, xin lỗi mẹ, cứu mạng...

Những từ này nghe có vẻ rời rạc, nhưng qua lời kể và hành vi của Đô Đô, có thể mường tượng ra phần nào bức tranh sự thật.

Tiếng “ầm” vang lên trong đầu Viện Viện.

Dường như có thứ gì đó đang phá vỡ xiềng xích ký ức của cô, muốn một lần nữa được hiện ra dưới ánh sáng.

“Đúng rồi, hình như mẹ tôi... Là chết đuối...”

[Tôi bắt đầu hiểu rồi. Nếu lời Lâm Lang là thật, thì Viện Viện từng bị rơi xuống nước, mẹ cô cứu được cô nhưng...]

[Vẹt chỉ nói vài tiếng thôi, mà nhỏ kia hiểu được nhiều dữ vậy?]

[Nhưng mà nhìn nét mặt Viện Viện... không giống đang diễn...]

[Hơi huyền bí ghê, coi tiếp thử cái đã!]

Lúc này Viện Viện đã chìm sâu vào ký ức.

Nhưng đoạn ký ức đó quá xa xôi, lại bị bản năng cô che giấu. Rất khó có thể lập tức nhớ lại trọn vẹn.

Càng cố nhớ, cô càng đau đớn. Hình ảnh trong đầu tuy mơ hồ, nhưng nước mắt cô đã trào ra, rơi lã chã lên bàn.

Toàn thân run lên – như đang cố kìm nén điều gì.

Đô Đô quýnh quáng.

Nó nhảy tới vai cô, lấy đầu dụi dụi vào mặt cô: “Viện Viện, đừng khóc! Viện Viện, đại mỹ nữ!”

Lâm Lang suy nghĩ một lúc, rồi gọi khẽ: “Đô Đô.”

Đô Đô nghi hoặc quay đầu lại, vừa vặn chạm phải ánh mắt trong trẻo, sâu lắng của cô.

Một lúc sau, nó chớp mắt.

Nó nhẹ nhàng dùng mỏ vuốt tóc Viện Viện, cố gắng hạ giọng hết mức.

“Mẹ không trách cô. Viện Viện, mẹ không trách cô.”

8

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.